Trong phút chốc, cả hai đều ngây ngẩn cả người. Hạ Dã rụt tay lại như bị điện giật, đầu cũng cúi gằm không nhìn cậu. Giang Tịch Xuyên gãi mũi, xoay người ngồi xuống bên cạnh Hạ Dã, nói: “Phải rồi phải rồi, tớ thấy cậu cầm MP3 nghe vài ngày rồi đó! Không phải cậu trộm nghe tiếng Anh rồi vượt tớ đấy chứ? Hạ Dã ăn gian quá.” Hạ Dã bị cậu chọc cười, hào phóng đưa tai nghe cho cậu.
Giang Tịch Xuyên không quen đeo tai nghe, Hạ Dã nhìn cậu đeo cả ngày trời không nổi, cười nói: “Tớ giúp cậu đeo.”
Giang Tịch Xuyên liền đưa tai nghe cho Hạ Dã.
Hạ Dã hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng ngắn lại, cô nghiêng đầu, vừa vặn thấy được tai Giang Tịch Xuyên, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đeo tai nghe lên.
“Được rồi.”
Giọng nói dễ nghe của thiếu nữ vang lên, hô hấp của Hạ Dã phả vào mặt Giang Tịch Xuyên, thật ngứa. Không chỉ có mặt ngứa, trong lòng cũng ngứa.
Giang Tịch Xuyên quay đầu đi, lúc này Hạ Dã mới phát hiện khoảng cách của hai người rất gần, thậm chí còn hơi thân mật. Trống ngực cô đập thình thịch, Giang Tịch Xuyên thì sao? Liệu cậu có… phát hiện ra? Cô bắt gặp lỗ tai đỏ bừng của Giang Tịch Xuyên, nhưng cô không muốn lùi lại.
Lúc này, cô không chọn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trong tai nghe truyền ra bài của Why don’t we.
Hạ Dã cực kỳ hồi hộp, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối. Nơi đầu vai hai người tiếp xúc như có lửa thiêu, nóng đến gay gắt.
Cô trộm nhìn sang Giang Tịch Xuyên.
If all it is is eight letters
Why is it so hard to say?
If all it is is eight letters
Why am I in my own way?
—–
Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên yêu cầu mỗi người viết một câu khích lệ bản thân.
Hạ Dã theo thói quen nhìn sang Giang Tịch Xuyên trước khi viết.
Cậu ấy viết gì nhỉ?
Hạ Dã lại nghĩ đến bài hát . Buổi trưa hôm đó, cho đến lúc kết thúc bài hát, không ai nói thêm gì.
Bỗng một tờ giấy vo tròn xuất hiện trước mặt, Hạ Dã mở ra nhìn, bên trên viết: kỳ thi cố lên. Là nét chữ cô quen thuộc, cô ngẩng đầu nhìn Giang Tịch Xuyên, cười rất vui vẻ: “Cậu cũng vậy.”
Hai ngày sau đến kỳ thi, vừa khéo cùng trường thi với Giang Tịch Xuyên. Trước khi thi toán, Hạ Dã kiểm tra lại đồ dùng, lại kiểu gì cũng không tìm thấy cục tẩy. Thấy sắp đến giờ thi, trong trường toàn là học sinh trường khác, cả trường cô chỉ biết mỗi Giang Tịch Xuyên. Hạ Dã thực ra rất vui, mỗi lần tìm được cớ nói chuyện với Giang Tịch Xuyên đều rất vui.
Khi đến trước mặt Giang Tịch Xuyên, cậu còn đang ôn tập, cầm một quyển đề dày cộp để làm. Hạ Dã hít sâu một hơi, vỗ vai cậu: “Giang Tịch Xuyên, cho tớ mượn tẩy với, một chút là được, hình như tớ quên không mang.” Giang Tịch Xuyên nghe thấy liền ngẩng đầu, nghe cô nói xong liền bảo: “Được.”
Cậu cầm thước cắt cục tẩy trắng như tuyết. Cục tẩy này Giang Tịch Xuyên dùng đã lâu, có thể có được một mảnh đồ vật của Giang Tịch Xuyên, Hạ Dã thực vui vẻ.
Thời điểm hết giờ làm bài, Hạ Dã muốn trả lại tẩy nhưng không tìm thấy Giang Tịch Xuyên.
Cậu ấy chắc đã đi rồi, Hạ Dã nghĩ.
Ngày mai là ngày thi cuối, cũng là sinh nhật 18 tuổi của Hạ Dã. Buổi thi sáng mai, ngày kia đánh giá phân loại, trường học còn chuẩn bị một lễ tốt nghiệp. Chiều mai thật ra không có việc gì, học sinh đều ở nhà nghỉ ngơi, vì thế Tương Miểu Miểu liền sắp xếp mọi người cùng xem phim, tối lại tụ tập hát, coi như là tạm biệt.
Hạ Dã đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, hay là sáu năm trôi qua quá nhanh? Cô nhớ đến lễ tốt nghiệp đầu tháng ba, ngày đó chưa nói ra thật đáng tiếc, lần này nhất định phải nói.
Sáng hôm sau, mới mở mắt Trương Trú Diên đã nhắn tin.
Trương Trú Diên: [Chúc mừng sinh nhật! Cậu nghe gì chưa? Tối mai có mưa sao băng chòm Song Tử, tớ nhớ cậu là cung Song Tử mà!] Mưa sao băng sao, người đầu tiên Hạ Dã nghĩ đến là Giang Tịch Xuyên, nếu cùng xem với cậu ấy, sẽ rất lãng mạn nhỉ?
“A~ cuối cùng cũng thi xong! Mệt chết trẫm, đi đi đi, lên xe đi KTV!” Mới từ trường thi ra, Tương Miểu Miểu đã ôm lấy cổ Hạ Dã gào lên.
“Các cậu đi trước đi, tớ không đi đâu.” Hạ Dã từ chối Tương Miểu Miểu, hôm nay là sinh nhật cô, ba mẹ hẳn là đang đợi chúc mừng sinh nhật cô.
Tương Miểu Miểu không vui bĩu bĩu môi, nói vài câu nữa muốn giữ, Hạ Dã khăng khăng phải đi, Tương Miểu Miểu cũng không cố ép.
Ba mẹ mua cho cô chiếc bánh ngọt rất lớn, ba tặng cô một tài khoản ngân hàng cá nhân làm quà sinh nhật, ngoài ra không còn chuyện gì khác, Hạ Dã rất nhanh đã rảnh. Về sau không biết mẹ Hạ nghe được ở đâu các bạn đều tụ tập chúc mừng tốt nghiệp, nói sao cũng muốn Hạ Dã đi, Hạ Dã không lay chuyển được mẹ, đành chuẩn bị đi. Ước chừng mọi người đã đến KTV, cô hỏi Tương Miểu Miểu địa chỉ rồi ngồi xe đến đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]