Chuyển ngữ: Trầm Yên (Xưng hô sẽ có sự khác nhau dựa trên cân nhắc về tình cảnh. Editor không bị lẫn lộn xưng hô) ........................................................ Sở Tê không thể nào đồng ý yêu cầu vô lý này được. Mặc dù trong lòng hắn vô cùng muốn trải qua ngày lành với đại bảo bối, nhưng hắn thật sự không đủ năng lực, đành để đại bảo bối chịu khó lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó vậy. Dù sao Sở Tê cũng không quan tâm đồ ăn là trộm hay cướp. Hắn lấy chiếc bánh cuối cùng mang theo ra, gặm như đồ ăn sáng, nhìn trận mưa chưa ngớt, cân nhắc xem những ngày tháng sau này nên sống thế nào. Tóm lại Thần quân uống nước hoa lộ cũng có thể sống, cùng lắm thì hắn tước một ống trúc, mỗi sáng đi hứng sương sớm hoặc múc nước suối. Về phần bánh quả không mua được thì đành thiệt cho y bị đói vậy. Đúng lúc này, Sở Tê bỗng cảm nhận được sự khác thường theo gió và mưa bên ngoài. Hàng năm giãy giụa giữa ranh giới sống chết khiến hắn cực kỳ nhạy bén với sát khí dù chỉ với biên độ nhỏ, lập tức căng làn da ngước mắt nhìn Thần quân. "Là con rối đang rình coi." Thần quân nhàn nhạt nói: "Không thể ở nơi này tiếp được." "Con rối của ai?" "Chúng ta đã rời khỏi khách điếm hai ngày, người chờ em thấy mãi lâu không có ai ra khỏi phòng thì sẽ nghĩ thế nào?" Thần quân không nói thẳng, nhưng từng chữ đều mang ý chỉ dẫn: "Tu vi của hắn và ta không phân cao thấp, lập tức phá kết giới khỏi cần nói." "Hắn ta phá kết giới mà ngài không cảm giác được?" "Được thì thế nào? Hiện giờ ta chỉ là một phế nhân, còn có thể phản kháng?" "Vậy ngài phải nói với ta chứ!" "Ta vẫn luôn nói với em, rằng chỉ Thần điện mới che chở được em khi có người muốn giết em." Thần quân nâng mi mắt nhìn ra ngoài miếu: "Trận mưa này đáng lẽ phải ngừng khi trời sáng, mưa thêm chẳng qua chỉ vì muốn bao vây em và ta ở chỗ này thôi." Sở Tê đứng lên, cau mày. Nếu có lựa chọn, dĩ nhiên hắn không hề muốn về Thần điện. Vất vả lắm mới trộm được đại bảo bối ra, giờ lại trả về thì còn nghĩa lý gì. "Mưa lớn như vậy, ta dẫn ngài chạy kiểu gì?" Sở Tê quay đầu lại trừng y: "Không thì ném ngài ở đây nhé." Thật đúng là vô tình vô nghĩa. Thần quân nhìn thẳng vào hắn một lát, rồi lại lẳng lặng dời tầm mắt đi, nói: "Không ngại, em đi đi." Sở Tê đi một đường thẳng tới cửa miếu. Thần quân rũ mắt nhìn xích sắt trên cổ tay. Không kịp sửa sang lại tâm trạng mất mát, liền suy nghĩ tỉ mỉ, xem nếu Minh Đạm tìm tới, y có thể trụ vững bao lâu. Nửa khắc hẳn là được. Dựa vào năng lực sinh tồn của Sở Tê, bùng nổ hướng về Thần điện hẳn không thành vấn đề. ... Nếu hắn sẵn sàng rời đi. Trải qua trận chiến này, Tư Phương cũng nên vẫn.*('vẫn' trong 'thân vẫn') Tiếng bước chân quay ngược trở về. Sở Tê ngồi gập chân xuống kéo ống tay áo y, bị y đẩy một phát ra: "Em còn ở lại đây làm gì?" "Hung dữ gì chứ." Sở Tê nhìn thoáng qua y, nói: "Ta có thể ném ngài thật sao? Lỡ hắn giết ngài thì phải làm sao bây giờ?" "Vậy đó cũng là mệnh của ta." Sở Tê chớp mắt: "Ngài tin mệnh như vậy?" Thần quân chỉnh lại cổ tay áo bị hắn kéo loạn, nói: "Nếu không tin số mệnh thì sao lại gặp tai tinh như ngươi." Trong lòng Sở Tê rất khó chịu. Hắn biết rõ Thần quân nói rất đúng. Nếu không phải y vẫn luôn tin Dạng Nguyệt sẽ không gặp khổ cực thì chỉ sợ đã sớm tìm được đối phương, cũng đã sớm bảo vệ được hắn. Sở Tê là cái thá gì chứ. Hắn chẳng qua chỉ mượn phúc đức của Thần quân, sử dụng cơ hội cầu sinh cuối cùng trước khi Dạng Nguyệt hồn phi phách tán mà thôi. Y tin mệnh như vậy thì cứ ném y ở đây, chờ chết rồi tới nhặt xác, luyện thành con rối, khi đó không phải sẽ nghe lời hắn, hắn muốn làm gì thì làm nấy sao? Đỡ cho y cậy già lên mặt, ngày nào cũng làm mình khó chịu. Thần quân chợt liếc qua hắn: "Tai tinh nhà ngươi lại định làm gì nữa?" "Ngài muốn chết... Vậy ta cho ngài mãn nguyện." Sở Tê nâng tay, nói: "Đại bảo bối của ta, chết cũng phải do ta tự mình giết." "Giết ta, ngươi sẽ không chạy xa được." Thần quân nói: "Ta ở đây còn có thể kéo dài thời gian nửa khắc cho ngươi." "Ta cần ngài quản à!" Sở Tê coi chưởng như đao, đánh ngất đối phương. Sau đó cắn mạnh lên môi y một chút, xem như báo đại thù y chọc mình tức giận. Hắn lấy Sơn Hà Đồ Cửu Châu ra. Lúc trước hắn từng tò mò xem qua thứ này, bên trong thật sự có một thế giới khác, hoa điểu ngư trùng, xa hoa lộng lẫy, là nơi giấu người không thể hợp hơn. Nếu không phải vì không cách nào đảm bảo an toàn khi ở trong bức họa, thật ra cùng Thần quân vào ở bên trong cũng là lựa chọn không tồi. Đáng tiếc không gian trong Sơn Hà Đồ lớn hơn không gian của túi Càn Khôn, không thể nào cất vào túi Càn Khôn. Sở Tê chỉ có thể giấu bức họa vào tay áo, vẽ bừa một trận pháp, dời tới điểm đánh dấu gần nhất, vận khí nhằm về phía Thần điện. Hắn đoán được Minh Đạm sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ đối phương đuổi kịp nhanh như vậy. Bóng dáng chạy như bay trên không trung chợt phanh gấp, trái phải đã có hai bóng trắng mờ khác nhau đang đứng, chỉ có thể nhìn ra là người, không thấy rõ mặt và tay. Xem ra quả nhiên khi làm chuyện không thể để người khác thấy này thì ngay cả chân nhân cũng không dám dùng. Gió thổi phần phật, ánh mắt bình tĩnh của đối phương dừng trên người hắn. Rõ ràng hắn ta cũng mặc nguyên cây trắng như Thần quân, nhưng Thần quân bình thường thanh lãnh không dính bụi trần, hắn ta lại mặc bộ y phục đó thành vài phần khốc lạnh tối tăm. Sở Tê không dám động đậy, ngay cả thở cũng không. Minh Đạm muốn giết hắn chẳng qua chỉ bằng cái nhấc tay. Giờ phút này dấu ấn trong lòng bàn tay chính là biện pháp giữ mạng duy nhất của hắn. "Ta đánh nát kết giới, phát hiện máu của Tư Phương trước cửa." Minh Đạm nói: "Thứ không có lương tâm nhà ngươi đã làm gì y rồi?" "Giết." "Con rối của ta lại không nói vậy." Con ngươi Sở Tê lóe lên, không hề trả lời. Trước lực lượng lớn mạnh tuyệt đối, nói nhiều chỉ tổ phí phạm sức lực, sơ suất chút thôi sẽ bị ấn chết như con kiến ngay. Lúc này giữ vững cảnh giác, nói ít quan sát nhiều có lẽ còn có cơ hội giết ngược và chạy thoát. "Sợ ta như vậy làm gì?" Đế quân quan sát hắn từ đầu đến chân: "Có phải ngươi giấu hắn vào bức họa rồi hay không?" Sở Tê vẫn không nói lời nào. Phát hiện sự kháng cự và ý đối địch trên người hắn, thái độ của Minh Đạm trở nên nặng nề đè ép. Hắn ta xòe năm ngón, một thanh trường kiếm ánh vàng xuất hiện trong tay: "Giao Tư Phương ra đây cho ta, ta tha ngươi một mạng." "Ngươi muốn làm gì y?" "Y và ta quen biết đã lâu, cũng là bạn tốt nhiều năm, ta há có thể nhìn y chịu sự khống chế của ngươi?" Sở Tê không bao giờ tin hắn ta. Đại bảo bối vẫn nên ở trong tay mình mới yên tâm được. Nếu giao cho người khác, lỡ không cẩn thận bị nát hay mất luôn thì hắn tìm ai nói lý lẽ đây? Minh Đạm bỗng phát hiện ra điều gì: "Ngươi sợ ta giết y?" Sở Tê không nói lời nào. Hơi thở Minh Đạm bỗng trở nên rối loạn: "Tại sao... ngươi cũng biết lo lắng cho người khác? Sở..." Chính là lúc này! Sở Tê không quan tâm vì sao đối phương lại chợt để lộ sơ hở, hắn chỉ quan tâm đây là cơ hội sống của chính mình. Hắn nhanh chóng niệm pháp quyết, một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, Minh Đạm bỗng nhiên híp mắt. Giây tiếp theo, 'keng' một tiếng, trường kiếm thoát hồn, lưỡi dao sắc bén của Sở Tê đâm về phía hắn ta từ trong ánh sáng. Vạt áo thiếu niên tung bay, mặt mày như tranh vẽ, trong ngỡ ngàng tựa hồ quay về ngày đầu tiên gặp gỡ. Tất cả mọi người ở Thiên cung phát hiện ra một bóng dáng hồng y tươi đẹp đột nhiên xuất hiện tại thế gian. Người nọ ba thước thanh phong, nghiêng đầu trông về phía chúng Tiên nhân bên trong. Quang hoa vô biên lưu chuyển nơi mặt mày. "Dạng Nguyệt, đây là Đế quân Minh Đạm." "Vị Đế quân trẻ tuổi nhất trong truyền thuyết, mới ba ngàn tuổi đã được phong Đế kia?" Mắt hắn lộ ra sự tò mò, nóng lòng muốn thử: "Nên đấu với ta một trận nha. Nếu ngươi thua thì nhường ngôi Thiên đế cho người hiền đi." Hắn thốt ra lời khiếp người. Mọi người đồng loạt nín thở, Minh Đạm lại cười thành tiếng: "Cho người hiền nào?" Khóe môi Dạng Nguyệt giương lên, nhẹ hếch cằm, thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là người hiền ta đây rồi." Lần đầu giao đấu, người nọ cũng như lúc này, giơ kiếm đâm về phía hắn ta. Có điều so với Dạng Nguyệt, động tác của Sở Tê bây giờ rõ ràng quá chậm. Minh Đạm nâng kiếm, hai mũi nhọn chạm vào nhau, Sở Tê lại chợt lật tay, kiếm phong hướng về phía cổ hắn ta. Lông mi Minh Đạm khẽ nhúc nhích, hơi hoảng. Không ai chú ý tới, trong khoảnh khắc ánh sáng trắng lóe lên kia, lấy điểm dừng chân mà Sở Tê phanh gấp làm tâm, một đạo là Sở Tê giơ kiếm nhằm về phía Minh Đạm, một đạo khác lao thẳng xuống từ chỗ đứng, trước khi rơi xuống đất lại lần nữa bấm tay niệm thần chú. Một trận pháp trong suốt xuất hiện giữa không trung, Sở Tê lập tức chui vào, chỉ giây lát đã xuất hiện ngoài thành Nghiệp Dương. Sở Tê rơi xuống đất, hao hết linh lực khiến sắc mặt hắn trắng bệch, lập tức lần tìm Sơn Hà Đồ trong tay, không dám ngừng lại, dựa vào sức lực của chính bản thân nhảy bật lên, chạy nhanh về phía Thần điện. Phân thân không lừa được Minh Đạm lâu, Sở Tê vô cùng rõ điều này. Kể cả khi không có linh lực, lấy tố chất thân thể của bản thân hắn cũng đủ chạy về Thần điện, chẳng qua tốc độ chậm hơn trước chút thôi. Sở Tê thấy được tầng mây và mái hiên cao ngất quen thuộc, nhưng chưa tới điểm cuối, hắn chưa dám nơi lỏng cảnh giác, vừa lao nhanh vừa chú ý động tĩnh xung quanh. Trên mặt không lộ chút vui mừng vì sắp tới mục tiêu nào. Quả nhiên! Một lực lượng khổng lồ bỗng đánh úp về phía hắn từ bên trái. Sở Tê thuận thế lao về bên phải đằng trước, lồng ngực vẫn hơi chấn động. Hắn lăn xuống cách bờ vực không xa, ho mạnh ra một búng máu. Sơn Hà Đồ trong tay áo lăn ra ngoài, bung ra một nửa. "Ngươi vậy mà cũng thông minh đấy." Đế quân khoác áo bào trắng đáp xuống từ trên trời, vẻ mặt âm u lạnh lẽo, nói: "Tới giờ vẫn không chịu giao Tư Phương cho ta, quả nhiên ngươi lo lắng cho an nguy của y thật." Ngực Sở Tê nhói đau, tóc dài tán loạn, sau khi rơi xuống đất, ánh mắt lại lần nữa khóa chặt vào Sơn Hà Đồ. Nhưng ở trước mặt Minh Đạm, vì để tránh bại lộ sơ hở, hắn không dám thể hiện quá vội vã. Ngước mắt nhìn về phía đối phương, hắn hỏi: "Là ngươi giết Dạng Nguyệt sao?" "Ngươi đang nói bậy gì đó?" "Hiện tại ngươi muốn giết ta, đúng không?" "Không." Trường kiếm chặn ngang trước ngực, Minh Đạm giữ chuôi kiếm, mắt lạnh liếc tới, nói: "Ta muốn phá hủy Sơn Hà Đồ." Hắn ta mở lòng bàn tay ra, đẩy mạnh, trường kiếm bay thẳng về phía Sơn Hà Đồ. Ánh mắt của Sở Tê nhìn theo hướng kiếm —— Mỗi khi làm chuyện gì, hắn luôn phân biệt được rõ chính và phụ. Trong lòng hắn có một cán cân, rành mạch bên nào nên nhẹ, bên nào nên nặng. Khi phát hiện chuyện gì nhất định phải làm sẽ không chút do dự, không thèm kinh ngạc, không thèm ngẩn người, không cần chìm trong trăm ngàn suy nghĩ. Vậy nên lúc hắn hành động luôn tựa sét đánh, khí thế vô cùng dũng cảm. Cú lao mình này cũng như thế. Trường kiếm nhanh hơn hắn một bước, Sở Tê không theo kịp, chỉ đành nghiêng vai phải về trước. Kiếm phong xuyên thủng bờ vai hắn, chệch khỏi Sơn Hà Đồ trong gang tấc. Tay phải Sở Tê cuộn lại bức họa đã bung ra, tay trái tụ linh lực loãng, hung hăng đập về phía mũi kiếm đâm xuyên thân thể. Trường kiếm bị lực lượng này đập ngược rút ra. Máu tươi phun trào. Minh Đạm tiến lên một bước, đôi môi run rẩy: "Dạng Nguyệt..." Ai là cái đồ quỷ Dạng Nguyệt kia chứ! Sở Tê nghiêng về một bên ngã xuống, vai phải đụng mạnh lên mặt đất. Dòng máu tựa thác đổ, thoáng chốc nhuộm đỏ bùn đất. Tóc dài tán loạn, Sở Tê bật người về phía vực sâu, máu trên vai vẩy ra tựa từng hạt châu lớn nhỏ khác nhau. Con ngươi đen nhánh của hắn lạnh nhạt lại ác độc, nhìn chằm chằm Minh Đạm, sau đó rơi thẳng xuống. Từ chắn kiếm, thu tranh, đập kiếm, đến thời điểm nghiêng người ngã về sau còn thuận thế đập bả vai xuống đất, dựa vào sự va chạm cố ý này tạo ra đòn bẩy, khiến thân thể bắn thẳng về phía vực. Tất cả mọi động tác đều liền mạch lưu loát. Quá nhanh, cũng quá sát phạt quyết đoán. Minh Đạm chỉ có thể trơ mắt nhìn. Mãi đến khi trường kiếm 'leng keng' rơi xuống đất, hắn ta khó khăn lắm mới hoàn hồn. Lúc chạy trốn đương nhiên không thể dây dưa dây cà. Sở Tê ngã chạm lưng lên người tiên hạc, nói: "Lại làm phiền mi rồi." Tiên hạc hót dài, sải cánh vững vàng bay tới cửa Thần điện, không chỉ không hất thẳng Sở Tê xuống mà còn đặc biệt thu chân dài vào, nằm ở mặt đất. Thật ra nó ngày càng dịu dàng hơn. Sắc mặt Sở Tê trắng bệch, nằm trên lông chim mềm mại một lát mới xoay người nhảy xuống, thuận tiện lau máu trên cánh cho nó, nói: "Chờ lát nữa để Thanh Thủy rửa cho ngươi." Vừa dứt lời, cửa đá bạch ngọc đã mở rộng, Thanh Thủy đi ra: "Hai người đã về... Thần tôn đâu?" Sở Tê còn chưa nói, Thanh Thủy bỗng kinh ngạc thốt lên một tiếng, bước vội tới: "Sao ngươi lại bị thương?" "Minh Đạm đâm." Thanh Thủy trố mắt: "Ngươi nói gì cơ? Minh Đạm nào?" "Còn nào cái gì nữa?" Sở Tê nói: "Chính là Thiên đế kia đấy. Hắn ta muốn giết ta, còn muốn giết cả sư phụ." "Thần tôn đâu?!" "Sư phụ ở đây." Sở Tê lấy Sơn Hà Đồ ra, nói: "Y cũng bị thương, cũng do Minh Đạm đánh." "Ngươi mau thả ngài ấy ra đi." "... Bây giờ vẫn chưa được." Sở Tê nói dối không chớp mắt: "Y bị thương nặng, không tiện gặp người khác. Để ta chăm sóc là được rồi." "Ngươi mà chăm sóc được người ta á?" Thanh Thủy rối rít: "Huống hồ ngươi cũng bị thương mà. Mau vào đi, chắc chắn Tiên trưởng Vô Vọng sẽ có biện pháp." Sở Tê mím môi, bị hắn ta túm vào, lại nói: "Sư phụ nói tự y có thể điều trị tốt, ngươi không cần phải gọi lão lỗ mũi trâu kia." "Chuyện tới nước này, ngươi hãy vứt hết ân oán cá nhân trước kia đi thôi. Thần tôn thế mà lại thả ngươi lang thang một mình bên ngoài, bản thân tiến vào tranh dưỡng thương, chứng tỏ chắc chắn vết thương phải cực kỳ nghiêm trọng. Ngươi không thể vì ghét người ta mà không màng thương thế của Thần tôn chứ." Thanh Thủy nhìn tiếp vẻ mặt hắn, hỏi: "Có phải Thần tôn bị thương vì bảo vệ ngươi không?" Sở Tê cúi đầu, tóc dài che lại hai bên má, chỉ lộ ra chóp mũi tinh xảo. Hắn siết bức tranh, nói: "Ừ." "Vậy mà ngươi còn tùy hứng nữa?" Thanh Thủy cảm thấy bất đắc dĩ, hỏi tiếp: "Ngươi có bị thương nặng không?" "Ta không sao." "Ngươi về tiểu trúc trước đi, ta đi mời Tiên trưởng. Tu vi ngài ấy cao, kinh nghiệm nhiều, lại nhận ơn cứu mạng của Thần tôn. Có ngài ấy ở đây chắc chắn sẽ giúp được Thần tôn bình phục." Thanh Thủy vội vàng rời đi. Sở Tê quay đầu nhìn thoáng qua cửa điện lần nữa. Hắn muốn rời khỏi ngay lập tức, nhưng hiển nhiên giờ phút này mà đi ra ngoài thì chỉ có hành vi của đồ ngốc. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Sở Tê cầm bức họa về tiểu trúc quen thuộc, tiến vào định thất thả Thần quân ra. Đột nhiên thay đổi vị trí khiến Thần quân hơi khó thích nghi. Sở Tê cũng không nhiều lời với y, lập tức điểm huyệt, đồng thời hạ thuật cấm ngôn cho y, sau đó quay người đi ra ngoài. Hắn đóng cửa định thất lại, bản thân ngồi ở cửa kéo mở y phục bôi thuốc, khi đang quấn băng được một nửa thì Thanh Thủy dẫn theo Vô Vọng tới. Sắc mặt hắn kém, Vô Vọng chỉ có thể tươi cười hỏi: "Tiểu Thất, sư phụ ngươi đâu?" "Y chữa thương ở định thất." Sở Tê rũ mi, thắt nút lại cho băng gạc. Vừa nghiêm túc chỉnh lại y phục cho mình vừa nói: "Y nói có thể tự mình xử lý, không cần các người hỗ trợ." Thính Phong nhíu mày: "Rốt cuộc là ngài ấy không cần, hay là do ngươi vì lòng riêng của mình mà không cho chúng ta tới gần ngài ấy?" Sở Tê nâng mi mắt, nói với hắn ta: "Ngươi nói nữa ta đánh ngươi tiếp đấy." ........................................................... Tác giả có lời muốn nói: Thần quân: Giấy không gói được lửa. Tiểu Thất: Ồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]