Chương trước
Chương sau
Ca cấp cứu vẫn đang diễn ra, Tư Dư chạy tới, ôm chặt lấy Cố Tây Châu, anh cảm giác được người trong lòng run rẩy liền nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

Lặng lẽ an ủi.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Mã Kỳ tiếp chuyện, lấy chính mình làm ví dụ, nói: "Tiểu Tư nói không sai đâu, cậu cũng biết tôi đấy, trước khi được điều tới đây tôi là khách quen của phòng cấp cứu luôn, mà đã chết lần nào đâu."

Cố Tây Châu không lên tiếng, nhìn xoáy vào cánh cửa phòng cấp cứu, Tư Dư nhẹ nhàng ôm Cố Tây Châu, đỡ lấy hắn, nói: "Cậu ấy sẽ không sao đâu, sau này cũng sẽ không."

Mãi cho đến sáng hôm sau, ca cấp cứu mới kết thúc.

Vị bác sĩ đeo kính cởi bỏ khẩu trang, để lộ gương mặt đầy mỏi mệt, nói: "Người bệnh đã qua cơn nguy kịch."

"Giờ có thể vào thăm cậu ấy không?"

"Có thể." Bác sĩ nhẹ giọng nói tiếp một câu, "Nhưng mà cậu ấy còn chưa tỉnh đâu, phải một thời gian nữa mới tỉnh, may là các cậu đưa tới bệnh viện kịp thời, bằng không người này đã không thể qua khỏi, có điều tay trái bị thương rất nghiêm trọng......"

"Không thể dùng nữa ư.......?" Cố Tây Châu hỏi theo bản năng.

Bác sĩ vội vàng xua tay, lắc đầu nói, "Không phải là không thể dùng, chỉ là về sau không thể nhấc thứ gì quá nặng, còn đâu khi đã quen rồi thì cơ bản là không có vấn đề gì."

Cố Tây Châu: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Tâm tình Cố Tây Châu nặng nề, không biết sẽ nói điều bác sĩ vừa thông báo với Phương Chấp như thế nào, hắn hít một hơi thật sâu, đi vào nhìn Phương Chấp với đôi mắt nhắm nghiền, miệng vết thương trên đầu, trên tay, trên chân đều đã được khâu lại. Cố Tây Châu nhìn Phương Chấp cả nửa ngày, cười khổ, trầm giọng nói: "Em về cục cảnh sát trước, thẩm tra mấy tên khốn nạn kia."

"Tôi lái xe đưa em đi." Tư Dư bên cạnh ôn nhu nói.

Cố Tây Châu: "Được."

Tư Dư lái xe, Cố Tây Châu ngồi trên ghế phụ không nói lời nào, xuất thần nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Xe chạy đến cục cảnh sát xong, Cố Tây Châu trầm giọng nói: "Anh vất vả rồi, về nhà ngủ đi, hôm qua anh ở bên em cả đêm cũng mệt mỏi rồi."

"Tôi không mệt." Tư Dư cười, mở cửa xuống xe theo Cố Tây Châu, đi vào trong đại sảnh của cục cảnh sát, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, "Tôi ngồi đây chờ em."

"Không cần phiền như vậy đâu." Cố Tây Châu thấp giọng nói.

Tư Dư: "Tôi muốn chờ em."

Cố Tây Châu thấy Tư Dư nghiêm túc thì cũng thuận theo, đi thẳng lên lầu vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, tên bác sĩ thất đức đang ngồi ở đó, đôi tay bị còng lại, đôi mắt dại ra, nhìn về phía trước.

Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt Cố Tây Châu nheo lại, 20 năm trước hắn đã gặp người này!

Hầu kết Cố Tây Châu chuyển động.

Cố Tây Châu đi vào, vị đồng nghiệp trẻ liền đem tài liệu đưa cho hắn.

Nhậm Bằng Chính, năm nay 52 tuổi, 23 năm trước đã từng là bác sĩ ở một bệnh viện lớn, nhận hối lộ của công y dược bị bệnh viện phát hiện và khai trừ.

"Tên họ." Vị cảnh sát trẻ bên cạnh bắt đầu thẩm vấn.

"Nhậm Bằng Chính."

"Tuổi tác."

"52."

Sau đó người đàn ông bắt đầu khai với bọn họ nội tình của tổ chức tội phạm này.

"Đại khái một tháng phải làm năm sáu lần, tôi chỉ là một trong số bác sĩ trong tay hắn thôi."

Cố Tây Châu vẫn luôn im lặng lại đột nhiên hỏi: "Các người chôn thi thể ở đâu?"

"Cái gì?" Nhậm Bằng Chính nghe thấy câu hỏi bất thình lình của Cố Tây Châu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"20 năm trước, thành phố kế bên, người các ngươi đã giết, thi thể cảnh sát bị chôn ở nơi nào?" Cố Tây Châu lặp lại một lần nữa.

Nhậm Bằng Chính ngậm miệng, vẻ mặt hồi tưởng, một lát sau hắn lắc đầu, nói: "Chuyện này tôi không biết, không phải là tôi xử lý, tất cả những gì tôi nói đều là thật, tôi biết lần này chắc chắn sẽ bị tử hình, hẳn sẽ phải chết không cần nghi ngờ, tôi biết điều gì đều sẽ nói hết cho các cậu,

"Cả đời này điều tôi hối hận nhất chính là lúc trước đã nhận hối lộ, nếu không tôi cũng sẽ không bị khai trừ, không tìm được việc làm, cuối cùng phải làm việc này."

Cố Tây Châu liếc mắt nhìn Nhậm Bằng Chính, phải biết rằng có một vài phạm nhân tử hình biết mình chắc chắn phải chết liền có chết cũng không mở miệng, tên này lại nói ra được câu cái gì cũng tình nguyện khai hết.

"Ông trùm của các ngươi là ai?"

"Liêu Xuân Hoa, là người đại diện của công ty y dược XX."

Đại diện công ty y dược? Cố Tây Châu và các cảnh sát khác đều sửng sốt, chẳng trách người này có thể tùy ý ra vào bệnh viện. Hóa ra bởi vì thân phận của hắn là đại diện công ty y dược.

Nhậm Bằng Chính nói ra một lèo từ tên đối phương, đến cả nơi đối phương ở, nơi thường xuyên lui tới, nói tất cả những gì hắn biết, "Tất cả những gì tôi biết tôi đều đã nói ra cả rồi, các cậu đi bắt hắn ta đi!"

"Năm đó kẻ hối lộ ngươi, chính là hắn?" Cố Tây Châu nhướng mày hỏi.

Nhậm Bằng Chính trầm mặc nửa này, khẽ gật đầu, khẽ đến mức gần như không thấy, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Vì hầu như Liêu Xuân Hoa đều chỉ đơn phương liên hệ với Nhậm Bằng Chính nên không có ai gọi điện báo cho hắn ta, những người ở đó đều bị cảnh sát đột nhiên ập vào làm cho choáng váng, Cố Tây Châu dẫn người đến biệt thự nhà Liêu Xuân Hoa bắt hắn.

"Các người làm gì vậy?"

Cậu thanh niên trẻ kinh ngạc nhìn đám người Cố Tây Châu phá cửa xông vào, "Sao lại bắt ba tôi?"

Cố Tây Châu không để ý tới cậu, còng tay Liêu Xuân Hoa lại, hỏi: "Biết vì sao ông lại bị bắt không?"

Sắc mặt Liêu Xuân Hoa trắng bệch, hạ giọng nói: "Cầu xin các người đừng nói cho người nhà tôi......"

Cố Tây Châu làm lơ người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi đang cầu xin hèn mọn trước mặt này, tầm mắt đảo qua người nhà họ Liêu, nói: "Hiện tại chúng tôi theo lệnh bắt nghi phạm Liêu Xuân Hoa. Liêu Xuân Hoa buôn bán nội tạng, giết người, tấn công cảnh sát, tàng trữ súng đạn, và nhiều tội danh khác."

"Cậu, cậu nói cái gì? Buôn bán nội tạng......giết người......" Vợ Liêu Xuân Hoa nghe Cố Tây Châu nói, lập tức ngất xỉu.

Các con Liêu Xuân Hoa nghe thấy những lời này đều cứng đờ tại chỗ, một hồi lâu sau mới nhìn về phía cha, run giọng nói: "Ba, không phải là sự thật đúng không?"

Liêu Xuân Hoa: "Không phải, bọn họ nói nhảm đó!"

Cố Tây Châu nhướng mày liếc hắn ta, cười lạnh nói: "Nói nhảm? Chứng cứ vô cùng xác thực, Nhậm Bằng Chính đã khai tất cả rồi."

Cuối cùng, Cố Tây Châu còn nhìn về phía con các con của Liêu Xuân Hoa, nói: "Ngôi nhà các người đang ở này dùng máu thịt người khác mà xây nên đấy. Ông ta không chỉ bán thận, còn bán cả tim*."

*Đoạn nè tác giả dùng từ "nhân tâm人心". Theo tui hiểu, có lẽ không chỉ muốn nói là bán tim người, mà ý là đến tính người cũng không còn.

Cố Tây Châu vừa nói xong, Liêu Xuân Hoa phát hiện người nhà ông ta đều giật nảy, rùng mình một cái, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ông ta, ông ta cuống quýt phủ nhận theo bản năng: "Ba, ba không hề......Các con đừng tin hắn......"

"Có đúng hay không, gặp ở tòa án." Cố Tây Châu trực tiếp giải người đi, đồng thời nói với các con Liêu Xuân Hoa đang có ý đồ ngăn cản, "Đừng cản trở tôi, nếu không tôi sẽ tố cáo các người tội cản trở người thi hành công vụ."

Con Liêu Xuân Hoa xông tới đánh vị cảnh sát đang chấp pháp, vừa đánh vừa gào: "Chắc chắc không phải như thế, ba tôi không phải là loại người này......"

Cố Tây Châu liếc nhìn hai người này một cái, "Hai kẻ hành hung cảnh sát này, bắt luôn đi."

"Rõ, Cố đội!"

Họ áp giải cả ba người vào trong xe, đưa về cục cảnh sát.

Liêu Xuân Hoa dầu muối đều không ăn, một chữ cũng không hé ra, không chịu nhận chính mình đã làm những việc này.

Cố Tây Châu nói: "Tôi nói rõ luôn với ông thế này. Ông có thú nhận hay không, kỳ thật tôi không có hứng thú, không thú nhận thì thôi. Dù sao chứng cứ cũng đủ để ông lĩnh án tử hình, toàn bộ gia sản của ông sẽ bị tịch thu, đến lúc đó hai đứa con vi phạm pháp luật, hành hung cảnh sát của ông, tôi có thể lưu lại bút tích trong hồ sơ phạm tội của chúng, ông nói bọn họ còn có thể tìm được công việc đứng đắn nào không?"

"Mày làm gì tao cũng được, không được đụng đến con tao!" Liêu Xuân Hoa nhìn thấy Cố Tây Châu liền nói.

Cố Tây Châu cười như có như không: "Không, không phải tôi, là ông, là ông đụng đến chúng."

"Tao......" Liêu Xuân Hoa tay trái nhéo tay phải, đáy mắt lộ ra tia tàn nhẫn, há miệng thở dốc, bỗng chốc lật mặt, "Tao chờ luật sư."

"Chứng cứ giết người của ông quá nhiều, chờ luật sư tới cũng vô dụng." Cố Tây Châu nhướng mày, đi qua tắt máy theo dõi.

"Cố đội làm gì vậy? Đây là vi phạm quy định!"

Cố Tây Châu đồng thời trở tay khóa luôn cửa, ngồi xuống trước mặt Liêu Xuân Hoa. Liêu Xuân Hoa thấy động tác của Cố Tây Châu thì bị dọa nhảy dựng, hiển nhiên không đoán được người trước mặt này muốn làm cái gì......

Cố Tây Châu trầm giọng nói: "20 năm trước, thành phố kế bên có hai cảnh sát mất tích, các ngươi đem bọn họ và những nạn nhân khác nữa chôn ở nơi nào?"

Liêu Xuân Hoa: "Tao không biết mày đang nói cái gì."

Cố Tây Châu: "Không biết?"

Liêu Xuân Hoa đột nhiên cười cười, nói với Cố Tây Châu: "Thật sự muốn biết sao, lại đây, mày tới gần chút nữa, tao nói cho."

Cố Tây Châu tới gần Liêu Xuân Hoa, Liêu Xuân Hoa cũng tiến đến bên tại Cố Tây Châu, hạ giọng, đảm bảo không thể bị ghi lại, nói: "Mẹ nó ai mà nhớ được hai đứa tạp chủng đấy chôn ở chỗ nào? Lại còn cả mấy con dê hai chân kia nữa? Chắc mày chọc cười tao?"

Tạp chủng, dê hai chân.

Cơn thịnh nộ của Cố Tây Châu nháy mắt xông lên đến đầu, tất cả hình ảnh trước giờ lần lượt hiện lên. Cô gái mất đi trái tim, người đàn ông không phổi......người đồng sự mù vì bị cắt mất giác mạc......

Cố Tây Châu đột ngột bật dậy, nắm đầu Liêu Xuân Hoa đập xuống bàn, đập đến mức hắn ta vỡ đầu chảy máu, chửi: "Đmm!"

"Ha ha ha, mày đánh tao, cảnh sát đánh người!"

Cố Tây Châu ở bên trong cánh cửa đánh Liêu Xuân Hoa, người bên ngoài gấp gáp đạp cửa, liều mạng lôi Cố Tây Châu.

Liêu Xuân Hoa phun ra một búng máu, mắng: "Cẩu tạp chủng, mày đánh tao, tao phải tố cáo mày.......Ha ha ha, mày xong rồi!!"

Cố Tây Châu: "Ông đây không làm cảnh sát nữa, hôm này ông phải đánh chết mày!"

Vốn dĩ sức Cố Tây Châu đã lớn, một phát liền hất mọi người xung quanh ra, xông lên đánh Liêu Xuân Hoa hết đòn này đến đòn khác, đánh đến lúc Liêu Xuân Hoa ngất lịm đi.

Vương Ngạo nghe tin thì vội vàng chạy tới, nhìn thấy Cố Tây Châu đang ngồi lên người Liêu Xuân Hoa mà đánh thì quát: "Cố Tây Châu! Cháu dừng tay cho ta! Cháu đang làm cái gì vậy?!"

Cố Tây Châu buông Liêu Xuân Hoa đã bị đánh đến không còn hình người ra, hít sâu mấy hơi, nói: "Đánh người ạ! Cháu không làm cảnh sát nữa."

Vương Ngạo cả giận nói: "Cháu nói không làm là không làm sao? Hả? Ta biết là cháu tức giận, chúng ta cũng đều vô cùng tức giận, nhưng chúng ta là nhà nước có pháp luật! Không được dùng tư hình! Ai cũng không được phép!"

Sau đó Vương Ngạo liếc nhìn Liêu Xuân Hoa đã hôn mê, kéo Cố Tây Châu ra ngoài, nói: "Cháu có biết cháu xúc động như vậy sẽ hại chính mình không?

"Lúc trước phá án vô tình bắt được bọn buôn ma túy, nhiều nhất một năm nữa là có thể thăng chức, rốt cuộc cháu đang làm cái gì vậy? Cháu nhìn lại cháu xem! Hiện tại! Hiện tại.......Phải mau mau nghĩ cách!" Vương Ngạo sứt đầu mẻ trán, nhất thời không biết nên xử lý chuyện này thế nào mới ổn thỏa.

Cố Tây Châu trầm mặc một lát, xoay người đi vào văn phòng, viết đơn từ chức đặt vào tay Vương Ngạo, "Đích thị là cháu đã đánh phạm nhân, còn tắt máy theo dõi. Hắn ta khiếu nại thì có giải thích thế nào cũng không minh bạch nổi. Cháu đánh người thì chính là đánh người."

"Vương thúc, mẹ cháu không muốn cháu làm cảnh sát, cháu không làm, sau này cũng sẽ không làm nữa. Cảm ơn chú đã bao nhiêu năm qua đã chăm sóc cháu."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.