Ngọc ca ngồi trên xe cũng phát giác ra điều không ổn, ả quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, hỏi: "Tài ca, rốt cuộc anh mang tôi đến chỗ nào? Sao càng lúc đi càng xa như vậy?" 
Tài ca đang lái xe, cười hề hề giải thích: "Lần này tôi muốn dẫn cô cùng đi đến đó, theo tôi là được." 
Trong lòng Ngọc ca cảm thấy không ổn, có điều không nói trắng ra mà lại liếc nhìn cửa sổ xe, nói: "Vậy tôi ngủ một lát, hôm nay mới sáng sớm đã bị anh gọi, còn chưa ngủ đủ." 
Tài ca nghe vậy, gật đầu nói: "Vậy cô ngủ đi." 
"Tài ca, dây an toàn xe anh chặt ghê, siết vào người tôi, ngủ không thoải mái." Ngọc ca hơi nghiêng người, tháo dây an toàn, dựa vào cửa làm bộ giả vờ ngủ, khoảng chừng 5 phút sau, ả đột nhiên duỗi tay kéo khóa cửa, mở cửa xe ôm đầu nhảy xuống. 
Ngọc ca nhảy xuống xong liền liều mạng chạy về hướng ngược lại, ý đồ đón đầu xe, lúc này trên đường cũng có một chiếc xe khác, rất nhanh đã bị Ngọc ca chặn lại. 
Lúc này Tài ca cũng xuống xe, trong tay cầm một thứ gì đó, chạy tới, "Kể cả có vùng vằng với anh thì em cũng đừng có nhảy khỏi xe như thế chứ? Nguy hiểm lắm biết không?" 
"Vợ à, có việc gì thì về nhà rồi nói!" 
"Đại ca, cứu tôi với, hắn, hắn không phải là chồng tôi, hắn là kẻ buôn người!" Ngọc ca gấp giọng hô lên, bắt lấy tay chủ xe kia, vừa khóc vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-phai-ma-tu-than-deu-khoc/3538321/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.