🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thấy anh nhìn mưa lại buồn như vậy tôi có chút không đành lòng, tôi đến đóng cửa sổ, kéo cả rèm cửa bên trong. Khi quay lại tôi thấy anh đưa tay áp lên trán mình. Tôi đi nhanh đến chạm tay vào trán anh, tại sao tôi quên mất hễ mưa là anh phát bệnh kia chứ, trán anh bắt đầu hâm hẩm nóng. Tôi lấy viên thuốc cảm và ly nước đưa cho anh, anh nhẹ lắc đầu. Nhưng sau đó có lẽ anh nhìn thấy cái nhíu mày của tôi nên nhận lấy, uống vào.



Anh ngồi một lúc, tuy thân nhiệt không tăng thêm nhiều nhưng vẫn lộ vẻ mệt mỏi, hơi thở nặng nề.



- Anh nằm nghỉ đi.



Anh hơi do dự, tôi mỉm cười dịu giọng:



- Nghe lời đi, đừng quên hiện em là chủ nhà, không nghe lời em, em vứt anh ra ngoài mưa bây giờ.



Anh gượng cười rồi trở người nằm xuống. Tôi đến tủ áo lấy cái mền khác đưa cho anh. Anh có chút kinh ngạc nhìn tôi:



- Em ở một mình sao nhiều mền vậy?



- Là đồ chuẩn bị cho mùa đông, mùa đông không có ai ôm ấp nên phải tự trùm hai ba lớp mền cho ấm...



Anh nghe tôi nói vậy thì bật cười, tôi cũng cười. Tiện tay bung mền phủ lên chân anh.



- Khi nãy em nhìn qua cửa sổ thấy bên dưới có bóng mưa, đám mưa này có lẽ rất lâu mới tạnh. Nếu thấy khó chịu anh cứ ngủ một giấc đi.



- Ừm.



Một lúc sau quả nhiên anh ngủ thật, hơi thở tuy điều điều nhưng đôi chân mày nhíu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nhau-la-duyen-phan/3229724/chuong-24.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Gặp Nhau Là Duyên Phận
Chương 24: Anh hối hận
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.