「Thập Nhất Vương vừa ăn phải giấm, vừa uống phải đường. Tư vị khó nói thành lời!」
***
Phủ Thập Nhất Vương.
Bóng đêm hiu hắt vẽ nên cảnh sắc mờ mịt. Gốc cây gạo trong sân đón gió, rào rạc cành lá. Có một bóng người lặng lẽ xuất hiện, một bộ áo trắng dài thướt tha, mái tóc đen tuyền thả xuống.
Ma!
Ấy, không đúng lắm...phải nói là bộ dạng này giống như một ma nữ.
Tiếc là không ai nhìn thấy!
Mộc Miên vuốt mái tóc ra đằng sau, nhìn tà váy vướng víu thô bạo xé đi. Nàng chậm chạp bước một bước, cảm nhận lòng bàn chân tiếp xúc mặt đất, chân thật đến xúc động.
"Đã lâu không được hiện nguyên hình, có chút không quen!"
Nàng dựa vào ánh sáng từ mặt trăng, tìm kiếm cửa ra, bởi vì chưa quen mà loay hoay một lúc.
"Xem ra, cần phải thích ứng trước. Ừm, bây giờ nên đi hướng nào nhỉ?"
Nữ tử lắc lư đi về một hướng, chậm rãi như trẻ con lần đầu tập đi, vừa hiếu kì vừa hào hứng. Trong bóng đêm mờ mịt, nàng như một bóng ma say rượu, bước đi lung lay muốn chực ngã.
Nếu để người bình thường nhìn thấy cảnh này, thiếu điều hét toáng lên. Mà người yếu bóng vía nhìn thấy, chắc phải vỡ tim mà chết!
.
"Đại ca, huynh không cảm thấy sư phụ với tiểu mỹ nhân đã học rất lâu rồi sao?"
"Không cảm thấy!"
"Haizzz...bọn họ rốt cuộc muốn học đến khi nào chứ?"
"…"
Mười ngày sau.
Hoàng Phủ Thương Dung nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-luc-hoa-no/2783845/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.