Mặt trời khuất dần sau ngọn núi phía xa.
Những áng mây đỏ cam lấp lánh trên bầu trời để lộ một mảnh lưỡi liềm bạc đang lơ lửng.
Chợ búa dần thưa thớt, mọi người thu dọn đồ đạc về nhà sau một ngày mệt mỏi.
Một ngày trên Thiên Minh quốc dần qua đi...
--------------------------------------------------------------++++
Đêm xuống.
Vầng trăng bạc cùng những vì tinh tú lấp lánh treo trên bầu trời đen thăm thẳm, chiếu ánh sáng yếu ớt của mình xuyên qua lớp lá, rọi xuống con đường cô quạnh.
Tiếng chó sủa từ đâu đó vang lên.
Sâu trong Tam vương phủ, ở một góc phía tây, Tiểu Tuyết nằm dài trên bàn.
‘Két’, cái cửa cũ kĩ được đẩy ra, Ngọc Miên nhấc làn váy bước vào.
Thắp lên bàn một cây đèn dầu toả ánh sáng yếu ớt, nàng để lên bàn một phong thư.
Tiểu Tuyết mở mắt, nhìn chằm chằm vào thứ 'sinh vật lạ' trên bàn.
-“Gì đây?”
Ngọc Miên không trả lời, ánh mắt như muốn nói nàng tự mở thư.
Tiểu Tuyết khó hiểu nhìn nàng ấy như muốn đâm mấy cái lỗ lên người nàng ấy vậy.
Nhưng nàng rất thức thời dời mắt đến phong thư trước ánh mắt toé lửa của Ngọc Miên.
Trên thư đề: Các chủ Ẩn Các.
Bóc thư, nàng cố gắng căng mắt trước ánh sáng mờ mờ không thể soi rõ chữ của đèn dầu mà đọc.
"Thân chào Các chủ kính mến.
Tại hạ thành thực xin lỗi về chuyện tự ý xông vào nhà ngài thưởng ngoạn mà không hề hỏi thăm ý kiến của ngài vào hôm trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-la-kinh-hi-lon-nhat-doi-ta/2959067/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.