Bên ngoài đại lục Mẫn Ngạc theo hướng Tây Bắc mà tiến chính là một quần đảo lớn đứng biệt lập với lục địa - Tây Vực.
Tây Vực, theo kinh thư cũ ghi chép lại rằng đó là một quần đảo tách riêng ra với đại lục Mẫn Ngạc. Trước kia nó là một nơi heo hút rợn người vì có nhiều loài côn trùng, thảo mộc cực độc. Thế nhân xưa đã gọi nơi đây là ‘Lãnh địa của Tử thần.’
Song, khi chế độ vua chúa được lập nên, nơi đây trở thành ngục tù dành cho các phạm nhân bị lưu đày.
Từ đó trên mảnh đất hoang vu, chết chóc này mới mọc lên mầm mống của sự sống.
Bất quá, do độc khí nơi đây tích tụ trong nghìn năm quá cao nên không lâu sau, những người sống trên đây đều ngã xuống.
Cùng lúc đó trên lục địa, Nam Cương - một vùng đất tuy không rộng lớn nhưng lại có nguồn tài nguyên dồi dào cùng bí tịch cổ thuật thần kỳ nhanh chóng trở thành miếng mồi ngon mà ai ai cũng thèm muốn.
Nhân loại đương thời bị cám dỗ bởi sự lợi hại của cổ thuật nên đã triệu tập toàn bộ nhân lực kéo tới Nam Cương với ý muốn chiếm lấy cổ thuật cũng như mảnh đất Nam Cương giàu tài nguyên này.
Một cuộc chiến tinh phong huyết vũ ác liệt diễn ra. Nam Cương do có cổ thuật nên lợi thế mới đầu nghiêng về phía họ, nhưng Nam Cương lại có nhược điểm là quá tín ngưỡng vào Thánh nữ mỗ tộc.
Bắt được nhược điểm chí mạng này, Trung Hoa dựng nên một kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-nguoi-la-kinh-hi-lon-nhat-doi-ta/2959065/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.