Từ lúc rời khỏi ổ thỏ, Lộ Dương vẫn không ngừng oán giận chuyện vừa rồi, cứ nghĩ đến chuyện thỏ biết giả bộ bất tỉnh làm cả người cậu vô cùng bứt rứt, bùm bùm bốp bốp nói với Quân Lâm mình sẽ không để yên đâu. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Nó cư nhiên giả bộ bất tỉnh!! Nó là thỏ a! Đâu phải hồ ly! Tôi bị tổn thương nghiêm trọng yoyo74 [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Người cậu ngu ngốc không thể trách thỏ thông minh được. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Thỏ cũng tại anh mới chạy mất, sư huynh anh không thể an ủi tôi chút xíu nào sao? Không thì để tiểu sư tử ra xoa dịu tôi một tí cũng được. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu kêu tôi nghìn vạn lần không nên động. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi bảo anh đứng yên cho tôi chém anh có đứng không!! ! [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Hoan nghênh tới chém. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: ….. Quên đi, anh xem như tôi nói bừa được rồi, đừng tưởng thật. Lộ Dương cảm thấy bản thân không thể buông xuôi thế được, có câu, té ở nơi nào thì đứng lên ở nơi đó!! Thế nên cậu quyết định đánh ổ thỏ lần nữa!! Phải đem con thỏ gian xảo giả bộ bất tỉnh kia bắt lại!! Cậu đem ý nghĩ nói Quân Lâm nghe, anh tỏ vẻ bản thân không hề gì, dù sao anh cũng nghìn vạn lần không động thủ, khiến Lộ Dương nghiến răng ken két muốn tẩn cho anh một trận. Có kinh nghiệm lần đầu, Lộ Dương đánh trận này so với trận trước càng thêm thuận lợi, rất nhanh đã đến vị trí Thỏ Vương, từng chiêm ngưỡng cảnh đại thỏ nôn tiểu thỏ, nên nhìn thêm lần nữa cũng không còn kinh ngạc, ngược lại còn thấy vui mắt. Giống khi nãy, cậu để Quân Lâm canh đám thỏ nhỏ giúp mình, bản thân chạy đi đánh Thỏ Vương, trước lúc lâm trận không quên nhắc anh nghìn vạn lần đừng động!!! Cậu không tin mình giải quyết không nổi một con thỏ!! Quá trình đánh nhau như cũ, Lộ Dương bing bing bốp bốp đánh ngã Thỏ Vương trên đất, sau đó bước lại gần, cậu lần này giữ một phần lý trí, thời điểm Thỏ Vương mở mắt định nhảy lên đụng cậu vội vã tránh né, thuận tay ném một cái kỹ năng lên Thỏ Vương, cậu vốn định dùng kỹ năng choáng váng, nhưng thời gian hoà hoãn chưa tới, chỉ có thể dùng những thứ khác. Lần thứ hai con thỏ bị cậu chụp ngã trên đất, thấy chân nó giật giật muốn bật dậy, lập tức tiến lên tóm lại, sau khi kỹ năng độc điều hoàn tất hệ thống thông báo bản thân phóng kỹ năng bắt giữ. [Hệ thống nhắc nhở]: Người có lúc thất thủ, ngựa có lúc thất vó, rất lấy làm tiếc bắt thỏ Lưu Ly thất bại, xin tiếp tục cố gắng. Thỏ Vương trên đất nhảy a nhảy tại chỗ hai vòng chân bật một cái chạy biến. “…..” Tâm Lộ Dương cơ hồ muốn hỏng mất, sư huynh Quân Lâm còn bước lên trước chém thêm nhát nữa, đỉnh đầu bốc lên một hàng chữ. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Tôi tuyệt đối không động thủ. Lộ Dương không có lòng dạ bắt thỏ, trái lại có xung động muốn đánh một trận với sư huynh. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi…... Sát sát sát sát!!!!! [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Giỡn với ông à!!! Cái hệ thống rách nát!!! [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu quả là một tấn bi kịch. Lộ Dương cảm thấy câu này của Quân Lâm đầy đủ hình dung bản thân mình, mình quả thật đúng là một tấn bi kịch, đến khôi hài. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Còn bắt nữa không? [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi muốn yên tĩnh một chút….. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cũng phải. Ra khỏi ổ thỏ, Lộ Dê ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, cậu thấy bản thân cần bình tĩnh lại, quá đả kích, ngay cả một con thỏ cũng có thể bắt nạt cậu, cậu dầu gì cũng là dê a… Trâu Kỳ nhìn cậu nhóc ngồi đó không chịu dậy, bóng lưng mang theo cảm giác thê lương, nhịn không được cong cong khoé miệng, trong bụng suy xét, quyết định làm người tốt một lần. Ngay sau đó anh mở danh sách sủng vật, đem sư tử thả ra, dùng kỹ năng sủng vật chạy hai vòng quanh Lộ Dương, sau đó dùng đầu cụng cụng chân cậu. Lộ Dương đang buồn bực liền thấy tiểu sư tử Quân Lâm vây quanh mình hai vòng, còn lấy đầu cọ cọ chân mình, thấy mình nhìn qua liền nằm trên đất bắt đầu lăn qua lăn lại. … Kỹ năng bán manh!!! Cảm giác tâm hồn vừa bị lão thỏ tổn thương thoáng chốc xoa dịu. [Hệ thống nhắc nhở]: [Nhất Lộ Du Dương] sử dụng kỹ năng lấy lòng với chiến sủng [Sư Vương] của ngài, chấp nhận or từ chối. Sau khi tin tức hệ thống nhảy ra, Trâu Kỳ lần này không chút do dự điểm đồng ý, nhìn Nhất Lộ Du Dương ngồi xổm dưới đất chơi chơi đùa cùng sư tử, lần đầu tiên anh phát hiện hoá ra chính anh vẫn còn có thuộc tính mềm lòng này. Nhìn Nhất Lộ Du Dương ngồi dưới đất cùng Sư Vương chơi được bất diệc nhạc hồ, nhiều lần sử dụng kỹ năng lấy lòng, một người một sư ngươi tới ta đi ngu ngốc không đành lòng nhìn thẳng, một chút không nỡ khó có được trong lòng Trâu Kỳ nháy mắt tắt ngúm chẳng còn một mảnh, thu sư tử về. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: A, lại thu!! yoyo129 Nhìn hắn dáng vẻ có chút thất vọng kia, tâm tình Trâu Kỳ không khỏi khoái trá, anh đang muốn nói gì đó, lại thấy Nhất Lộ Du Dương từ dưới đất đứng lên, đi tới trước mặt anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy. [Hệ thống nhắc nhở]: [Nhất Lộ Du Dương] đã sử dụng kỹ năng ôm nhau với ngài. Trâu Kỳ: “…..” Trong trò chơi không có kỹ năng sờ mặt, chỉ có ôm ôm hoặc các loại thao tác lấy lòng, đối với việc Trâu Kỳ an ủi, Lộ Dương cho rằng mình cần phải biểu đạt sự cảm kích, thế là dưới cơn kích động sử dụng kỹ năng ôm nhau. Sau khi kỹ năng phát ra, cậu mới phản ứng được đang làm gì, nhìn hai người trong màn hình ôm ấp, cậu chỉ cảm thấy mặt từ từ nóng lên. Mặc dù chơi acc nữ, nhưng cậu là nam a!! Cậu cư nhiên không khống chế được dùng kỹ năng ôm nhau với một người nam nhân khác!! Hơn nữa còn vì thế đỏ mặt!! Nhất định là bởi thời tiết quá nóng thôi!!! Khi thảo*nê*mã vui sướng chạy trong nội tâm bạn học Lộ Dê Dê, bản thân cậu mơ hồ thấy được viễn cảnh mình bị Quân Lâm chém lăn trên đất sau khi kỹ năng kết thúc. Kỹ năng ôm nhau kéo dài 15 giây, bình thường mà nói 15 giây chẳng đáng kể, nhưng vào thời điểm này, cả hai đều thấy thời gian ôm nhau quá dài, lâu đến nỗi tim hai người cảm nhận cái gì đó không đúng lắm. … Năm, bốn, ba, hai, một. Sau khi thời gian kết thúc nhìn Quân Lâm buông mình ra, Lộ Dương thở mạnh một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh lại, vội vàng gõ chữ. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh nghe tôi nói đây chỉ là hiểu lầm, anh tốt với tôi như vậy, tôi rất cảm động, nhất thời trượt tay ấn nhầm, tuyệt đối không phải cố ý khinh nhờn anh!!!! Ấn nhầm? Nam nhân vốn mặt không tí cảm xúc chớp mắt thấy những lời này liền sầm mặt. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ấn nhầm? [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Vâng vâng vâng, thật ra là tôi muốn ôm tiểu sư tử của anh, không phải anh….. [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Phải không Lộ Dương chẳng biết tại sao, nhìn hai từ này cảm thấy sống lưng rét lạnh, có lẽ khí trời quá lạnh chăng, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, dỗ Quân Lâm trước rồi tính. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Thật mà! Sư huynh anh phải tin tưởng tôi! Tôi sao dám thô bỉ anh! Chúng ta đều là nam nhân mà! [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Sư tử cũng là công. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Khụ, tôi không phải ý đó, trời ạ chúng ta đừng bàn luận cái này nữa, sư huynh chúng ta đi bắt sủng vật tiếp đi ∼ [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Cậu đi đi, tôi out. Lộ Dương hơi ngạc nhiên, vô ý thức nhìn đồng hồ, phát hiện hiện tại chỉ mới 10h30, Quân Lâm lại out sớm như vậy, nhưng ngẫm lại đối phương là người đi làm, sáng mai còn phải đến công ty, ngủ sớm dậy sớm cũng rất bình thường. [Đội ngũ] [Nhất Lộ Du Dương]: Được, đại thần gặp lại sau ∼ [Đội ngũ] [Quân Lâm]: Ừ. Trâu Kỳ ngừng hai giây, điểm ô “X” bên phải giao diện, một giây trước khi xác nhận anh trông thấy Nhất Lộ Du Dương gửi tin sang, ngón tay vốn phải ấn xuống dừng lại. [Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Chờ một chút sư huynh!!!! [Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ừm cái đó… Sư huynh anh có thể cho tôi số QQ không? Sau khi Lộ Dương gõ tin gửi đi trong lòng có phần lo lắng, loại cảm giác này thật vi diệu, giống như cùng người khác bắt chuyện, trước kia đều là người khác hỏi cậu cách thức liên lạc, giờ tự mình hỏi đúng là có chút khác lạ. Acc Quân Lâm vẫn đứng đó, không trả lời cậu, Lộ Dương không biết anh đã out nhưng hệ thống vẫn chưa xử lí, hay đang suy nghĩ làm thế nào từ chối mình. Có lẽ qua nửa phút, Quân Lâm vẫn không chút hồi âm, Lộ Dương xấu hổ sờ mũi, ngón tay trên bàn gõ gõ một cái. [Lân cận] [Nhất Lộ Du Dương]: Ha ha ha, tôi tuỳ tiện nói thôi, đại thần anh sớm nghỉ ngơi một chút, tôi cũng out, gặp lại sau ∼ Nói xong, cậu lập tức thoát ra, tốc độ cực nhanh khiến người ta trở tay không kịp, nên bỏ lỡ QQ Quân Lân gửi. Trâu Kỳ do dự một chút, đem QQ cài đặt hạn chế thêm bạn huỷ bỏ, mới đem mã số của mình phát qua, ai biết mới vừa gửi liền thấy acc Nhất Lộ Du Dương biến mất trên giao diện trò chơi, chỉ để lại một câu gặp lại sau. Trâu Kỳ: “…” Không xác định đối phương trước khi logout có thấy tin nhắn hay không, Trâu Kỳ đặc biệt đợi thêm ba phút, nhưng không thấy QQ có bất cứ động tĩnh gì. Trâu Kỳ nắm chặt tay, kiềm chế bản thân xúc động mở công kích, thoát game, tắt máy tính đi phòng tắm tắm rửa. Dòng nước ấm áp theo tóc trượt xuống, chậm rãi chảy qua da thịt, lưu lại một từng vệt nước dài. Trâu Kỳ hơi ngửa đầu, mặc cho dòng nước rơi xuống mặt, một tia xao động không rõ hướng vào đáy lòng. Mà bên kia Lộ Dê Dê sau khi xin QQ không thành công có phần rầu rĩ, phát hiện bản thân rất tỉnh táo, hoàn toàn không có ý niệm muốn ngủ, đành chơi Đấu địa chủ một lát, cậu còn đi tìm lý lịch của mình, chỉnh chỉnh sửa sửa mới gửi đến công ty “Gia Đạt”, làm xong mọi thứ mới tắt máy đi ngủ. Lộ Dương từng nghĩ hồ sơ của mình sẽ không được thông qua, nhưng không ngờ ngày thứ hai “Gia Đạt” gọi điện đến báo cậu hai ngày nữa đi công ty phỏng vấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]