Chương trước
Chương sau
Lộ Dương nhìn con kia lăn lộn bán manh trên đất, cái đầu bông bông tròn vo cụng cụng chân Quân Lâm, tâm liền mềm nhũn, đôi mắt tròn xoe cứ long lanh nhìn Quân Lâm, bộ dáng cầu vuốt ve cầu ôm ấp làm máu sói trong cậu muốn sôi trào.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: A a a a a a a a a a a a a!!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: …..
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Tru cái quỷ gì
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Là sư tử, chùi ơi, thật đáng yêu! Nó còn lăn lộn nữa kìa! Nó đang bán manh! A a a! Nhìn nhìn, nó đang nhìn tôi này, vẻ mặt nó là cầu vuốt ve a!!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Ngu ngốc gặp mặt, gặp sau lại hối hận.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần anh mở miệng hảo tiện! Anh không cảm thấy manh manh rất tốt sao? Hờ hờ, nó trừng anh kìa!! Nhất định nghe hiểu anh mắng nó ngu ngốc muốn cắn anh.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Phải không.
Quân Lâm dịch dịch chân, cách tiểu sư tử xa vài bước, tiểu sư tử lập tức lon ton chạy theo, hai chân trước ôm lấy giầy anh, dùng mặt cọ cọ chân anh.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Cái này gọi là muốn cắn tôi?
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh chắc chắn đang khoe mẽ!! Tôi đại nhân có đại lượng không cùng anh so đo, mà tôi có thể sờ sờ nó xíu không?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Xem tâm tình tôi đã.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, anh thật đẹp trai, thật tốt bụng! Anh cho tôi sờ sờ đi sờ một cái thôi!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Sờ chỗ nào?
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh càng ngày càng lưu manh! Cao lãnh đâu hết rồi?!
Quân Lâm không phản ứng cậu ta nữa, mang tiểu sư tử đi về trước, Lộ Dương vội vàng đuổi theo.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh đệ cam đoan đệ chỉ sờ nó không sờ huynh, cho đệ sờ một cái thôi sư huynh ∼
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Ba giây.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Được, chụt ∼ rất cảm ơn sư huynh moa moa ta (づ ̄ 3 ̄)づ
Lộ Dương thấy anh đồng ý nhanh nhảu ngồi xổm bên cạnh tiểu sư tử, sử dụng [Kỹ năng lấy lòng].
Trâu Kỳ đối mặt câu moa moa ta của Lộ Dương có chút xuất thần, nhìn khung nhỏ nhảy ra từ giao diện trò chơi.
[Hệ thống nhắc nhở]: [Nhất Lộ Du Dương] sử dụng kỹ năng lấy lòng với chiến sủng [Sư Vương] của ngài, chấp nhận or từ chối.
Nhìn người trong màn ảnh ngồi xổm bên chân mình (thực ra là trước mặt sư tử),Trâu Kỳ trầm mặc vài giây, điểm đồng ý.
Lộ Dương được như nguyện vuốt ve tiểu sư tử, nhìn tiểu sư tử dùng đầu dụi dụi vào tay mình, cậu cảm giác tâm như tan chảy, mặc dù những động tác này đều do hệ thống thiết lập, nhưng hình như cậu cảm nhận được sự mềm mại bộ lông cọ xát vào lòng bàn tay.
Đặc biệt là bộ dạng tiểu sư tử lấy móng vuốt khẽ khều khều tay cậu, làm cậu không kiềm được muốn ôm nó cùng nhau lăn qua lăn lại.
Khoảnh khắc tốt đẹp bao giờ cũng rất ngắn, mười lăm giây kết thúc, Lộ Dương có chút chưa thoả mãn đứng lên, tiếp tục đi theo Quân Lâm lên núi, tiểu sư tử đi giữa, vừa nhún vừa nhảy, thỉnh thoảng sẽ chuyển vài vòng quanh hai người, tự mình vui vẻ.
Mỗi lần tiểu sư tử bày ra tầng tầng lớp lớp kỹ xảo bán manh, Lộ Dương dọc đường sẽ không ngừng gõ “Thật manh” “Thật dễ ghẹo” “Thật đáng yêu” các loại, có lúc còn học theo sư tử xoay xung quanh anh, một người một sư chơi đến bất diệc nhạc hồ, vứt Quân Lâm vắng vẻ một bên.
Nhìn hai cái nhị hoá chơi trò cút bắt, Quân Lâm không nói tiếng nào, trực tiếp thu sư tử về.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: A? Đại thần sao anh thu sư tử về?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Cậu quá ồn ào.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Tôi cũng đâu có giỡn với anh, à đúng rồi đại thần, sư tử nhà anh là đực hay cái?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Đực cái cậu đều không có cơ hội.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần khẩu vị anh thật nặng, tôi nào có ý như vậy, hơn nữa tôi muốn tìm cũng tìm anh thôi, tìm sư tử làm chi.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Tìm tôi cũng không có cơ hội.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Cự tuyệt nhanh quá rồi đấy, tuy tôi chỉ nói giỡn, nhưng sư huynh anh cũng không thể từ chối tôi nhanh thế được!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: À, cậu rất tốt, nhưng tôi rất tiếc chúng ta không hợp.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: …Tôi cư nhiên không lời không lời chống đỡ.
Lộ Dương bị tốc độ độ xoay chuyển của Quân Lâm chặn cho á khẩu, cư nhiên còn quăng mác người tốt lên cậu.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh, anh xem tôi bắt một sư tử cái, để nó ghép thành một đôi với sư tử nhà anh thế nào?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Không được thì sao.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh thật không thú vị, cho dù anh độc thân cũng không thể để sủng vật nối gót độc thân theo anh được.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Câm miệng.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: A.
Lộ Dương bé ngoan câm miệng đi theo sau anh, nhưng con dê lắm nói chẳng an tĩnh được bao lâu, cậu do dự đem phiền não bản thân có nên đi làm hay không kể Quân Lâm nghe.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Sư huynh anh nói tôi có nên đi hay không?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Nếu có cái nào thích hợp thì đi.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ừm, có một công ty rất hứng thú.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Cậu sợ người ta không nhận cậu sao?
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ai bảo thế, tôi đẹp trai như vậy mà lị! Chỉ khuôn mặt thôi là đủ qua!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Phải không.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đương nhiên phải, mỗi ngày bị bộ dáng đẹp trai của chính mình bức đến khó thở, áp lực này chắc anh không hiểu đâu.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Trình độ tự luyến giống cậu quả thật không hiểu nổi.
Lộ Dương bật cười, phát hiện mình càng ngày càng thích tán gẫu với Quân Lâm, có lẽ nên nghe anh đi thử xem sao? Nếu Khương Duyệt biết mình học nghiên cứu, vẫn sẵn sàng đưa danh thiếp cho mình như vậy đại biểu chị ấy không ngại mình chỉ có thể làm công ngắn hạn.
Thế thì bản thân sao phải lẫn quẫn nữa. Lộ Dương quyết định ngày mai lên mạng nộp lý lịch.
Có Quân Lâm phía trước dẫn đường, hai người rất nhanh truyền tống vào trong phó bản.
Nhiệm vụ phó bản khó hay không đều do sủng vật, sủng vật cấp bậc cùng thuộc tính càng thấp độ khó phó bản lại càng thấp, Lộ Dương chỉ muốn bắt một con sủng vật hình dáng bảo bảo mang về nuôi, Quân Lâm liền dẫn cậu vào phó bản sủng vật thông thường.
Hai người tổ đội, so với một người phó bản dễ dàng qua cửa hơn, một người phụ trợ đánh quái người kia phụ trách bắt sủng vật, chỉ cần bắt được xem như thành công, mỗi người tối đa có thể nuôi ba con sủng vật, sau khi cố định thì không thể tặng hoặc mua bán.
Hai người mới đầu bước vào một ổ thỏ, địa điểm phó bản ở trong một sơn động, lũ thỏ con sức chiến đấu không mạnh, Lộ Dương không để Quân Lâm xuất thủ, tự mình lần đầu chủ động dẫn đầu đánh quái, Quân Lâm chỉ việc thong thả đi sau cậu.
Lần đầu làm chủ lực bạn học Lộ Dê Dê tự cảm thấy hình tượng chính mình thoáng chốc nâng tầm cao mới, nhân lúc rỗi rảnh cùng Quân Lâm tán phét.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần, có cảm thấy được che chở không? Có cảm giác an toàn không?
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Không thấy.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Anh không cần mạnh miệng, được người bảo vệ không có gì thẹn thùng hết, chờ tôi mãn cấp, tôi sẽ bảo vệ anh nha ∼
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Trước tiên cậu phải mãn cấp.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Vì anh tôi sẽ cố gắng!
Hình ảnh thỏ con quá yếu đuối, Lộ Dương không nỡ xuống tay, chỉ cần con thỏ đó không có uy hiếp quá lớn, cậu đều sử dụng kỹ năng choáng váng làm chúng ngất xỉu, hoặc dùng kỹ năng đem bọn chúng kiềm chế tại chỗ, rồi rời khỏi cửa ải là xong, có thể không giết liền không giết.
Đi đến phần dưới cùng ổ thỏ, chính là vị trí Thỏ Vương, thời điểm Lộ Dương thấy Thỏ Vương thành tinh cả người ngây như phỏng, cái này không phải thỏ yêu bình thường, rõ ràng là bị đột biến gen!!! Hình thể lớn gấp ba lần người trưởng thành bình thường trong game, cao bằng hai người, con mắt vừa hồng lại to, hai chiếc răng thỏ chổ miệng vừa dài lại nhọn, cậu cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh bị răng thỏ kia ngoạm một ngụm sẽ cay thế nào!!!
Đây mà là sủng vật á? Đi chung với nó cậu mới là sủng vật ấy! Một con dê nuôi nhà….
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Cậu sợ?
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Ai nói, tôi đường đường một đại nam nhân, sao có thể sợ một con thỏ chứ!! Đại thần anh không cần ra tay, để đó tôi lo!!
Lộ Dương bị anh kích một phát, trong lòng toan tính kế hoạch, đi về phía Thỏ Vương, vừa đi được hai bước, đôi mắt Thỏ Vương bỗng loé hồng quang, kế đó há to mồm với Lộ Dương.
Thể tích Thỏ Vương rất lớn, thêm cái miệng ngoác to càng khiến Lộ Dương xoắn tít cả ruột, tưởng nó muốn phóng kỹ năng, vội vàng nhảy lùi về sau, vừa đứng vững lại chứng kiến một màn kinh người.
Từ trong miệng Thỏ Vương phun ra thỏ con, một con, hai con, ba con, bốn con….. Động tác nó phun ra mỗi lúc một nhanh, thỏ trên đất càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đông, chỉ vài giây, trên đất lúc nhúc đầy thỏ.
Lộ Dương: “…..” Mình vất vả đánh thỏ nãy giờ, thì ra đây là nơi bắt nguồn sao?!!! Còn nuôi cái thỏ gì nữa, mắc chứng sợ thỏ luôn rồi!!
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Đại thần anh giúp tôi trông mấy con thỏ kia, tôi đi đánh lão thỏ!!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: A, không phải cậu muốn tự mình làm?
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: Vâng vâng, tôi tự mình qua bắt Thỏ Vương, anh nghìn vạn lần đừng động thủ! Chỉ cần canh thỏ con được rồi.
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: A.
Quân Lâm nào đem vật nhỏ chen chúc trên đất vào mắt, từ tốn đi lên trước, tùy tiện vài cái đem tập thể bọn nó hôn mê, Lộ Dương thừa cơ dùng kỹ năng choáng váng xông về phía Thỏ Vương.
Cấp bậc Lộ Dương không cao, thời gian hiệu lực kỹ năng không dài, cậu chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, lợi dụng thời gian thỏ say sẫm gộp mấy cái kỹ năng dập tới, đem Thỏ Vương đánh tới mất phương hướng, để phòng ngừa Thỏ Vương bị thương quá nặng, kỹ năng cậu dùng lực sát thương không quá lớn, ngay cả tay không tấc sắt cũng lôi ra.
Thỏ Vương nhìn khổng lồ, nhưng sức chiến đấu không mạnh, rất nhanh bị Lộ Dương đánh ngất xỉu trên mặt đất, sau khi ngã xuống phát ra một trận ánh sáng màu trắng, tia sáng qua đi Thỏ Vương từ từ thu nhỏ lại, đến khi cao thấp lớn hơn một chút so với thỏ bình thường.
Lộ Dương có phần kinh ngạc, hoá ra còn có thể biến thân, xem ra là một con thỏ tốt. Cậu không khỏi mừng thầm trong bụng, đi tới muốn sử dụng kỹ năng bắt giữ với Thỏ Vương nằm trên đất, nhưng giây tiếp theo lại phát sinh rủi ro.
Con thỏ đáng lẽ phải mê man bỗng nhiên mở mắt, bật dậy, đâm đầu vào người Lộ Dương, Lộ Dương đâu ngờ nó nổi loạn,  nhất thời không kịp trở tay, bị đụng lảo đảo vài bước, Thỏ Vương thu nhỏ nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Lộ Dương: “…”
Cư như vậy trơ mắt nhìn Thỏ Vương đào thoát, Lộ Dương ngu mất mấy giây, sau khi hoàn hồn suy nghĩ muốn lăn lộn đầy đất đều có.
[Đội ngũ]  [Nhất Lộ Du Dương]: A a a!!! Sư huynh sao anh không giúp tôi chặn nó lại!! Tại sao!! Tôi mém tí nữa là tóm được rồi!!
[Đội ngũ]  [Quân Lâm]: Cậu kêu tôi nghìn vạn lần đừng động.
“…..” Lộ Dương cư nhiên cảm nhận được sự hả hê trong lời Quân Lâm nói!! Nếu như câu này từ miệng nói ra, cậu dám chắc Quân Lâm nhất định sẽ nhấn mạnh ba chữ “nghìn vạn lần” cho xem.

Tác giả: 
Đại thần cũng hư hỏng quá đi, anh bảo người ta nghìn vạn lần không nên động cái chi chi!! Ha ha! P/s: Đại thần anh thật dám cam đoan tìm anh cũng không có cơ hội sao!!
— spoil chương sau: Nhất Lộ Du Dương sử dụng kỹ năng ôm ôm với Quân Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.