Không biết có phải là ảo giác hay không, kể từ khi Đường Sơ và Tô Văn rời đi, Tạ Xuân Hồng có một loại cảm giác, giống như Dịch Hồi thường dùng ánh mắt tràn đầy dò xét chằm chú nhìn cô, nhưng mỗi khi cô quay đầu lại, Dịch Hồi lại khôi phục dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù trong lòng Xuân Hồng có chút nghi ngờ, không hiểu Dịch Hồi đang suy nghĩ điều gì, lại cũng không để ý tới.
Tạ Xuân Hồng cầm điều khiển ti vi ngồi trên sàn nhà xem phim, là một bộ phim rất cũ, hình ảnh vẫn còn là trắng đen, có một cảm giác cũ kỹ về sự thay đổi của thời gian.
Dịch Hồi làm xong việc từ phòng ngủ bước ra, ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc Xuân Hồng thơm ngát, chậm rãi đến ngồi bên cạnh hỏi: “Tối mai về nhà anh nhé?”
Tạ Xuân Hồng không quay đầu lại hỏi: “Về nhà anh làm gì?”
“Tối mai nhà anh phải tiếp một vị khách rất quan trọng, anh nhất định phải về nhà, anh muốn em có thể về cùng anh.”
Cuối cùng Tạ Xuân Hồng cũng dời ánh mắt khỏi màn hình ti vi, nghi ngờ nhìn anh: “Nhà anh có khách em đến làm gì? Em đến nhà anh chẳng phải là nhà anh phải tiếp thêm một người khách sao?
Nét mặt Dịch Hồi nhanh chóng trầm xuống, giữa tròng đen mơ hồ có ánh lửa bùng lên.
“Em nói gì?”
Tạ Xuân Hồng nhún vai một cái, không hiểu mình nói sai nơi nào.
“Em nói … Em chỉ là khách trong nhà anh?” Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-vui-ve/2719052/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.