Chương trước
Chương sau
Trước khi gửi Bánh Đậu cho Tần Tiêu vào sáng nay, Thẩm Diễm đã gọi điện cho quản lý phụ trách công việc của Hoàng Đình, nói rằng gần đây có việc bận nên xin từ chức.
Quản lý trước đó đã nhìn thấy thái độ của Cố Thừa Minh và Cận Diệc Hàng đối với Thẩm Diễm, cô đương nhiên không dám tự quyết, nhưng Thẩm Diễm ngày thường trông có vẻ tốt bụng nên cô thật sự không nỡ.
Sau khi cúp điện thoại, quản lý gọi cho Mạn Phỉ, Mạn Phỉ rất ngạc nhiên, nhưng cho rằng việc lần này là do họ đã lừa cô đi đến thành phố khác lần trước.
Mạn Phỉ giữ vẻ mặt bình tĩnh, sau đó báo cáo với Cận Diệc Hàng, Cận Diệc Hàng suy tư vài giây, gật đầu nói: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Sau đó không còn tin nhắn nữa, Mạn Phỉ không biết Cận Diệc Hàng từ bỏ Cố thị hay là từ bỏ bắt đầu với Thẩm Diễm.


Từ khi Cố Thừa Minh đến đã hai ngày, Thẩm Diễm đã hai đêm liền không ngủ, đêm nay vẫn là như vậy, cô và Bánh Đậu nằm chung một giường, đèn tắt, bầu trời đêm đen kịt, cô không thể ngủ được.
Bánh Đậu đã chìm vào giấc ngủ ngon lành, những món quà tối nay đã khiến cậu phấn khích. Thẩm Diễm ôm lấy thân thể nhỏ bé của con trai, đặt tay phải lên lưng hắn, vỗ nhẹ, trong miệng thì thào nói, giống như khi cậu còn bé.
Thẩm Diễm rất nhớ khoảng thời gian đó, rất muốn quay ngược thời gian để cô và Bánh Đậu cùng nhau trải qua khoảng thời gian đó một lần nữa.
Sáng hôm sau, Thẩm Diễm mặt mày tái mét nhưng tinh thần vẫn rất tốt, cả đêm không ngủ, vừa dọn nhà, Bánh Đậu đã tỉnh dậy, hai mẹ con cùng nhau dậy tắm rửa, tắm rửa xong xuôi, Thẩm Diễm ôm Bánh Đậu ngồi trên sô pha.

Bánh Đậu không hỏi những câu như "Tại sao con không đi học mẫu giáo," nhưng cậu cau mày, thắc mắc tại sao mẹ không làm bữa sáng. Hôm nay cậu dậy sớm hơn và hơi đói.
Đứa nhỏ xoa bụng động tác nhỏ, tưởng rằng Thẩm Diễm nhìn thấy được nên không cần phải nói, nhưng Thẩm Diễm lại nhìn thẳng vào TV mà không thèm nhìn cậu một cái, điều này làm cho Bánh Đậu cảm thấy có chút không đúng, không thể không nhăn mũi.
TV đang chiếu phim hoạt hình Bánh Đậu thích nhất, nhưng cậu không thể tập trung vì bụng quá đói. Thẩm Diễm ngược lại là mê man, nhìn TV mà tiêu điểm không tập trung, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng tay của cô đang nắm chặt tay Bánh Đậu.
Đang là mùa hè, nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ lên cao khiến tay Thẩm Diệc càng lạnh hơn.
Bánh Đậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Diễm hồi lâu, nhưng Thẩm Diễm vẫn không lên tiếng, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Bánh Đậu bực bội cúi đầu, hóp bụng, nhỏ giọng nói: "Con đói."
Thẩm Diễm không nghe thấy, thậm chí không có phản ứng.
Nhưng khi tiếng chuông cửa vang lên, vẻ mặt Thẩm Diễm liền thay đổi, đột nhiên từ trên sô pha đứng lên.
Bánh Đậu cũng sửng sốt, suýt chút nữa ngã xuống đất trước sức mạnh của Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm buồn bực cúi đầu, vội vàng vuốt tóc, sau đó hít sâu một hơi đi ra mở cửa.
Vì lý do nào đó, Bánh Đậu cũng hơi lo lắng, không thể không gọi "Mẹ".
Cửa vừa mở, Tang Đồng và Phương Tuấn đã đứng đó.
Thẩm Diễm lo lắng nhìn hai người bọn họ, tay giữ chặt khung cửa không nhúc nhích.
Cô biết Phương Tuấn, thiếu nữ kia cô không biết, nhưng, phỏng chừng cũng là người thân cận với Cố Thừa Minh.
Thẩm Diễm nhìn về phía sau bọn họ, khó khăn nói: "Hai người..."
Phương Tuấn trong mắt hiện lên một chút thương hại, nở nụ cười xin lỗi nói: "Thẩm tiểu thư, tôi đem đứa nhỏ đi xét nghiệm."
Thẩm Diễm "Ồ" và nói: "... đứa bé ở trong đó."
Phương Tuấn gật đầu, chuẩn bị đi vào, Tang Đồng lễ phép cười với Thẩm Diễm, Thẩm Diễm muốn cười lễ phép, nhưng cô phát hiện mình hiện tại quá khó chịu, biểu tình trên mặt cũng không tổ chức được nụ cười, vì vậy cô chỉ có thể dùng sức giật giật khóe miệng.
Tang Đồng và Phương Tuấn bước vào, vừa nhìn thấy hai người xa lạ bước vào, Bánh Đậu giật mình kinh ngạc thốt lên: "Mẹ?"
Thẩm Diễm chống tay lên cửa, hít sâu một hơi, không nhìn lại, nói: "Bánh Đậu ngoan, cô và chú đưa con đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe..."
"Tại sao, tại sao mẹ lại không đi cùng..."
Thẩm Diễm hai mắt đã ngấn lệ, không dám nhìn lại, nghẹn ngào nói không nên lời.
Tang Đồng được Cố Thừa Minh cử đi làm chuyện này, đương nhiên cô cũng đã biết trước chuyện này, ngoài kinh ngạc, cô cũng cảm thấy có chút cảm tình với người phụ nữ này. Cô đã từng nhìn thấy bức ảnh chụp Bánh Đậu, nhưng khi cô nhìn thấy đứa trẻ, cùng với những ý tưởng có thể có trước đó, cô thực sự cảm thấy đứa trẻ này trông quá giống ông chủ của họ, rõ ràng đúng là cha con.
Tang Đồng rất có cảm tình với Thẩm Diễm. Cô là phụ nữ, lại rất mềm lòng đối với trẻ con, từ xa nhìn thấy Bánh Đậu đang nhìn Thẩm Diễm, ánh mắt hiển nhiên có chút sợ hãi cùng sợ hãi, nhưng lại giả vờ bình tĩnh.
Ngay cả hành động này cũng rất giống với ông chủ của bọn họ, Tang Đồng thở dài, nháy mắt với Phương Tuấn, ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng nói: "Con tên là Bánh Đậu? Xin chào, cô tên là Tang Đồng."
Đến đây cô có chút lúng túng, không rõ Cố Thừa Minh và Thẩm Diễm đã thương lượng như thế nào.
Thẩm Diễm không nói gì, Tang Đồng cũng không dám tự mình quyết định, cô đổi miệng nói: "ChúPhương Tuấn và cô sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra. Không đau đâu, sẽ ổn thôi. Bánh Đậu là một cậu bé rất mạnh mẽ, cô biết. "
Trẻ em thích được khen ngợi, ngay cả khi Bánh Đậu trưởng thành và nhạy bén, cậu cũng thích được khen ngợi.
Cậu thận trọng lùi lại một bước: "Được rồi."
Khi cả hai chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, Bánh Đậu lại nói: "Mẹ có đi không?"
Tang Đồng lập tức xấu hổ, Phương Tuấn cũng cảm thấy có chút phiền muộn, Thẩm Diễm cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, nước mắt đã khô nhưng mắt vẫn đỏ hoe, cô xoay người khẽ nói: "Bánh Đậu, mẹ không đi đâu, con đi cùng chú và cô nhé."
Bánh Đậu ngay lập tức mở to mắt nói: "Tại sao mẹ không đi? Con cũng không đi."
Tang Đồng và Phương Tuấn nhìn nhau, ngượng ngùng.
Thẩm Diễm hít sâu một hơi, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Bánh Đậu nói: "Ngoan ngoãn, đứng dậy nào" Bánh Đậu ôm chặt đệm ghế sô pha lớn tiếng nói: "Tại sao con lại phải đến bệnh viện? Mẹ không đi, con cũng vậy!"
Trọng tâm của cậu thực ra không phải là "đi bệnh viện", mà là "mẹ không đi"
Thẩm Diễm buồn bực, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cô nói: "Con không nghe lời mẹ sao? Mau mang giày vào."
Bánh Đậu nhìn chằm chằm, sắp khóc, Phương Tuấn thấy vậy liền bước tới nói: "Thẩm tiểu thư, không sao đâu, đừng lo lắng."
Thẩm Diễm hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm đứa nhỏ không nói lời nào, Bánh Đậu kiên định trừng mắt nhìn cô, nhưng lại không nỡ để nước mắt rơi xuống, hiển nhiên trong mắt hắn tràn đầy sợ hãi.
Tang Đồng cũng lộ vẻ đau khổ, Phương Tuấn nói: "Bánh Đậu, con đi với chú trước, rồi chú sẽ mang con trở lại."
Thẩm Diễm sắc mặt tê dại, trở lại? Sẽ quay lại sao? Cố Thừa Minh không nói sau khi xét nghiệm máu sẽ làm gì, Thẩm Diễm không có cách nào biết được Bánh Đậu của cô sẽ biến mất, hay là sau khi thử máu, Cố Thừa Minh cũng sẽ cho mẹ con bọn họ ở chung thêm một thời gian.
Thẩm Diễm sững sờ ngồi xổm ở nơi đó, Bánh Đậu nước mắt rốt cục rơi xuống một cái, hắn đau lòng khóc nói: "Mẹ xấu, Bánh Đậu ghét mẹ."
Phương Tuấn và Tang Đồng hoàn toàn hoảng sợ, bất lực, nếu không có chuyện gì thì đây chính là con trai của Cố Thừa Minh, người thừa kế tương lai của Cố thị, cháu trai duy nhất của Cố gia.
Bánh Đậu khóc muốn nhào vào trong vòng tay Thẩm Diễm, Thẩm Diễm ngây người ôm chầm lấy cậu, Tang Đồng lo lắng nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua, cô ngẩng đầu nhìn Phương Tuấn, ánh mắt áy náy.
Phương Tuấn vẫn bình tĩnh, vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ ý không sao cả.
Tang Đồng thở dài, không có ý định xen vào chuyện của hai mẹ con.
Nước mắt Bánh Đậu phủ lên nửa vai Thẩm Diễm, Thẩm Diễm vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: "Bánh Đậu không phải rất nhớ ba sao? Cô và chú đây sẽ đưa con đi tìm ba..."
Nước mắt Bánh Đậu đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc thoát ra khỏi vòng tay Thẩm Diễm, lắp bắp nói "Ba, ba?"
Thẩm Diễm mặt không hề cảm xúc, rất bình tĩnh gật đầu.
"Đi gặp ba?"
Cậu ngẩng đầu nhìn Phương Tuấn và Tang Đồng, tuy rằng sửng sốt, nhưng lập tức nói: "Đúng vậy, là ba của cậu nhờ chúng tôi đưa cậu đi khám. Khám xong có thể gặp ba cậu."
"Thật không?"
Phương Tuấn và Tang Đồng gật đầu.
"Vậy sao mẹ không đi?"
Quay đầu lại, Phương Tuấn rốt cuộc lộ ra vẻ lo lắng trên mặt.
Thẩm Diễm ngồi xuống sô pha, lặng lẽ nhìn Bánh Đậu: "Bánh Đậu, mẹ có dạy con làm những chuyện như thế này không? Con là con trai, hãy dũng cảm lên, nếu con muốn gặp ba thì phải đi theo cô Tang Đồng và chú Phương Tuấn."
Thẩm Diễm mặt không hề cảm xúc, Bánh Đậu trong lòng giãy dụa, ba người lớn yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, sau vài phút, Bánh Đậu ngập ngừng nói: "Con, con sẽ đi ... Vậy thì mẹ, mẹ phải đợi con, con sẽ quay lại sau khi gặp ba."
Thẩm Diễm không nhìn hắn, nhàn nhạt "ừm" một tiếng.
Bánh Đậu theo sau Phương Tuấn và Tng Đồng từng bước lùi về phía sau, ngay khi cửa đóng lại, Thẩm Diễm bật khóc.
Đường Đồng nắm tay Bánh Đậu, cùn Phương Tuấn sánh bước bên nhau.
Lúc bọn họ rời đi, thật sự nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ bên trong, Tang Đồng thở dài nói: "Cố tổng có ở nhà không?"
Phương Tuấn gật đầu nói: "Ừ"
Tang Đồng thương cảm nói: "Trẻ con là ngây thơ nhất."
Chủ đề không phải bàn ở đây, nên Phương Tuấn nhẹ giọng đáp, không lên tiếng.
Xe đã đậu ở dưới lầu, Phương Tuấn ngồi ở phía trước, Tang Đồng ngồi ở phía sau, khi lên xe, Bánh Đậu không ngừng quay đầu nhìn lên, ngay cả một người phụ nữ như Tang Đồng cũng vậy. Nếu đứa trẻ này không phải là con riêng của ông chủ của họ, cô thực sự không biết mình đứng về phía nào.
Xe chạy êm ru đến bệnh viện, bên trong xe cũng yên tĩnh.
Đột nhiên, Bánh Đậ kéo quần áo của Tang Đồng, nói nhỏ: "Cô Tang Đồng, con gặp ba sau được không?"
Tang Đồng không khỏi mềm lòng, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên. Ba con thật sự rất nhớ con."
Phương Tuấn lặng lẽ ngồi ở ghế trước, Bánh Đậu vẻ mặt có chút vui mừng nói: "Thật không? Ba nhớ con sao?"
Tang Đồng cười nói: "Ừ, nếu không tin, sau này gặp ông ấy rồi con có thể tự mình hỏi."
Bánh Đậu lộ vẻ ngượng ngùng nói: "Không."
Tang Đồng không khỏi vui mừng, đứa nhỏ này quá đáng yêu, Phương Tuấn cũng ở trước mặt không nhịn được cười.
Thẩm Diễm buổi sáng không cho đứa trẻ ăn vì phải lấy máu, đám người Tang Đồng đều biết rõ, đến bệnh viện liền trực tiếp đem đứa nhỏ đi lấy máu.
Các bác sĩ đã sắp xếp từ trước, Tang Đồng đang bế Bánh Đậu, Phương Tuấn che mắt, kim tiêm cắm vào mạch máu mỏng manh của đứa trẻ, Tang Đồng không khỏi nhắm mắt lại.
Bánh Đậu không nói lời nào, ngay cả bác sĩ cũng khen cậu là đứa trẻ dũng cảm, Bánh Đậu ngượng ngùng cười cười, Phương Tuấn và Tang Đồng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi máu được rút ra, Tang Đồng ấn cánh tay của cậu hai phút, sau đó tháo sợi bông ra, nhìn kỹ, phát hiện không có vết máu liền ném đi, bọn họ mới dám thả lỏng, Tang Đồng bế Bánh Đậu đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Ba ngày nữa sẽ có kết quả nhận dạng, đã là nhanh nhất rồi, khi cô ngồi vào xe lần nữa, Tang Đồng có cảm xúc lẫn lộn, tim đập nhanh hơn bình thường, cúi đầu nhìn bộ dạng giống với Cố Thừa Minh. Khi Cố gia ly hôn với một người phụ nữ bình thường, mọi người đều sửng sốt, há hốc mồm, mọi người chỉ biết rằng người phụ nữ đó không thể sinh con Phượng Hoàng, cuối cùng sẽ bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Nhưng ai có thể ngờ rằng khi đó người phụ nữ đó lại mang thai và ly hôn, không cần biết lý do là gì, từ góc độ này, Tang Đồng cho rằng Thẩm Diễm không phải loại phụ nữ như người ngoài nói, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hôm nay.
Cô rất có thiện cảm với Thẩm Diễm và Bánh Đậu, hai mẹ con đang sống rất tốt nhưng đột nhiên cha của đứa trẻ xuất hiện làm hai mẹ con bị chia cắt, không biết môi trường sống của Bánh Đậu khi ở cùng Cố Thừa Minh tốt hơn bao nhiêu. Theo quan điểm của một người phụ nữ, đây không phải là một điều rất hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.