Phùng Thiếu Quân đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc bắt được ánh mắt tham lam của Phùng Thiếu Trúc không kịp thu hồi. Giật giật khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu:
"Tứ đường muội nhìn ta làm cái gì vậy?"
Phùng Thiếu Trúc trước tiên đỏ mặt, rất nhanh trấn định lại:
"Thiếu Quân đường tỷ xinh đẹp xuất chúng, ta nhất thời nhìn đến ngây người. "
Phùng Thiếu Quân am hiểu đạo lý tức chết người không đền mạng, ra vẻ thẹn thùng cười một tiếng:
"Tứ đường muội khen ta như thế, ta thật sự không dám. Ta cũng chỉ cao hơn tứ đường muội một chút, gầy hơn một chút, trắng hơn một chút. "
Phùng Thiếu Trúc: "… ".
Phùng Thiếu Quân tỉ mỉ quan sát bộ dáng giận lên của Phùng Thiếu Trúc, lại cười nói:
“Thật ra, tứ đường muội mi thanh mục tú, phúc khí. Chính là son phấn này có hơi nhiều. "
Phùng Thiếu Trúc thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Phùng Thiếu Quân một cái:
"Ta vui vẻ, có liên quan gì đến việc của ngươi."
Phùng Thiếu Quân có phong thái khoan dung, đại lượng của đường tỷ, cũng không so đo với Phùng Thiếu Trúc:
"Tứ đường muội không vui vẻ nghe, vậy ta sẽ không nói nữa."
“Trước khi ta đến kinh thành, ngoại tổ mẫu thay ta chuẩn bị không ít son phấn Giang Nam. Thứ này chậm nửa ngày là có thể đưa tới. Đến lúc đó ta sẽ đưa muội một ít.”
Phùng Thiếu Trúc bật đến bất động, từ trong mũi hừ một tiếng:
"Ta mới không cần.”
Phùng Thiếu Quân thản nhiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113443/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.