Phùng Thiếu Trúc theo Diêu thị vào nội thất.
Bọn nha hoàn vừa lui ra, Phùng Thiếu Trúc liền đỏ mắt, dùng sức dậm chân:
"Phùng Thiếu Quân khi dễ con, mẫu thân cũng không vì ta chống lưng!"
Diêu thị lập tức ôm con gái, thấp giọng dỗ dành:
"Nàng ta là một dã nha đầu không cha không nương, muốn thu thập nàng, ngày sau nhiều cơ hội.”
"Ngươi đừng nóng vội. Sau này ta nhất định vì ngươi mà tức giận!"
Diêu thị sinh hạ một trai hai nữ nhi, con gái lớn Phùng Thiếu Mai đã xuất giá, con trai của bà ta là Phùng Văn Hạo và Phùng Thiếu Trúc là long phượng song sinh.
Phùng Văn Hạo bắt đầu học hành từ năm sáu tuổi, năm mười hai tuổi được đưa vào Quốc Tử Giám. Cứ 10 ngày một lần nữa mới có thể trở lại phủ. Mỗi ngày ở bên Diêu thị chính là Phùng Thiếu Trúc.
Diêu thị đối với nữ nhi bách y bách thuận, cũng nuôi ra tính tình kiêu căng của Phùng Thiếu Trúc.
Phùng Thiếu Trúc nghĩ hôm nay bị sỉ nhục, trong lòng phẫn nộ khó bình tĩnh bật khóc.
Diêu thị không ngừng đau đớn, một bên dùng khăn lau nước mắt, một bên dỗ dành nói:
"Được rồi, đừng khóc. Ta ở đây giữ hai miếng nguyên liệu tốt và làm cho quần áo mùa xuân cho con.”
Phùng Thiếu Trúc nức nở:
"Quần áo có như Phùng Thiếu Quân hôm nay ăn mặc được không?"
Diêu thị:”…”
Thực sự không có.
Hôm nay Phùng Thiếu Quân mặc xiêm y, vừa nhẹ vừa mềm mại, màu sắc tươi sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-quan-tim-kiem-tinh-yeu/3113442/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.