Ninh Dư thấy mình lại sắp khóc nữa rồi. Cô quàng tay ôm lấy cổ Chu Tử Hiên. Vùi đầu vào bờ vai vững chắc đó, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ cơ thể anh, ngửi mùi hương trầm tĩnh quen thuộc trên người anh. Hiện tại rất muốn khóc, nhưng Ninh Dư không khóc nữa. Không muốn Chu Tử Hiên đau lòng nữa.
“Không.”
Chu Tử Hiên còn đang vui mừng vì cái ôm chủ động của Ninh Dư, nghe cô nói “Không” liền sững sờ. Nhưng chưa kịp nổi giận, giọng nói êm tai của Ninh Dư lại bình tĩnh cất lên. Giọng điệu của cô vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc tới mức khiến trái tim của Chu Tử Hiên hoàn toàn tan chảy, cả người bỗng chốc như bị ngâm vào hũ đường.
“Tử Hiên, để em chăm sóc anh, để em yêu thương anh. Em hối hận rồi, mỗi ngày đều hối hận. Hối hận vì nói lời tổn thương anh, hối hận vì khiến anh đau lòng, hối hận vì tự tay đẩy anh đi. Cứ tưởng đẩy anh ra xa thì dần dần sẽ quên được anh. Nhưng, thật lạ. Càng không gặp được anh, lại càng nhớ anh, lại càng thấy mình yêu anh nhiều hơn một chút. Em muốn bù đắp lại cho anh, bù đắp lại ba năm thiếu sót kia.”
“Tử Hiên, em không còn là cô tiểu thư vui vẻ vô tư như hồi lúc nữa. Anh không biết đâu, bây giờ em rất giỏi. Em có thể tự lo cho bản thân, tự kiếm tiền để trang trải cuộc sống trong gia đình. Em còn biết tự nấu ăn nữa cơ.”
“Phải là em hỏi anh, có thể tha thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-sau-ba-nam/2843309/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.