Trình Tranh không nói gì mà ôm lấy cô, anh không ngờ rằng cô cũng đang có cảm giác như mình.
Hình Phi an ủi: “ Em đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương”.
Ngay sau đó cô lái xe đưa anh đến bệnh viện rồi đưa anh về nhà.
Cả đêm hôm đó cả bốn con người với những suy nghĩ khác nhau cứ trằn trọc cả đêm không ngủ.
An Hạ đang làm việc tại cửa hàng tiện lợi, nghe tiếng bước chân đi vào, cô ngẩng đầu lên tươi cười: “ Xin chào quý....
Ai ngờ đó là Trình Tranh, anh nói: “ Gặp tôi một chút”.
“ Xin lỗi quý khách! Bây giờ tôi đang trong giờ làm việc, không tiện nói chuyện riêng”, cô vẫn vui vẻ từ chối.
“ Tôi sẽ ngồi đây chờ cho đến khi em tan làm”, nói rồi anh qua hàng ghế ăn uống tại chỗ mà thản nhiên ngồi đợi.
Đồng nghiệp tò mò hỏi nhỏ: “ Anh đẹp trai đó là ai vậy An Hạ?”
“ Chỉ là người quen thôi, không có gì đâu chị”.
Khách hàng đi vào mua đồ đều ít nhất một lần nhìn qua anh, là nữ thì tỏ vẻ ngưỡng mộ vì vẻ ngoài đẹp trai và lịch lãm.
An Hạ không thể chịu nổi vì anh cứ nhìn chằm chằm mình mà không thể tập trung làm việc, cô nhờ đồng nghiệp: “ Chị coi giúp em một chút, em sẽ quay lại ngay”.
‘Cũng được”, đồng nghiệp đồng ý.
Ngay lập tức cô gọi Trình Tranh vào một con hẻm cạnh bên: “ Anh đi theo tôi”.
Ở đây không có ai, rất dễ giải quyết: “ Anh có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải làm việc”, cô với giọng lạnh lùng.
“ Tôi muốn biết lý do vì sao tối hôm đó em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, có phải em chấp nhận lời cầu hôn của Diệp Hàn Châu là muốn rời xa tôi có đúng không?”, anh tra hỏi.
“ Trình Tranh, anh nghĩ mọi chuyện quá xa rồi, tôi thật lòng yêu anh ấy nên đồng ý là chuyện đương nhiên”, cô bình tĩnh đáp.
Trình Tranh nắm lấy cổ tay cô lộ ra vết thương ở mu bàn tay: “ Tôi không tin!”.
Cô thấy nên lo lắng: “ Anh bị thương sao?”
‘Bây giờ chuyện này không quan trọng, tôi muốn biết là em có tự nguyện hay không?”, anh tiếp tục gặn hỏi.
An Hạ không lung lay mà đáp: “ Tự nguyện hay không không phải anh cũng thấy rồi sao? Trước đây tôi đến với anh mới là không tự nguyện, suy nghĩ lại thì chỉ là thương hại mà thôi”.
Anh tức giận nói: “ Thương hại sao? Tôi không cần em thương hại”.
“ Tôi xin anh đó Trình Tranh, đừng đến tìm tôi nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên mà thôi”, cô hạ giọng nói.
Trình Tranh nhíu mày: “ Em muốn rời xa tôi? Không dễ đâu”.
Nói rồi anh ép cô vào tường muốn cưỡng ép, nhưng rồi An Hạ lại nói: “ Tôi đã là người của anh Hàn Châu, nếu ai không ngại dùng đồ của người khác thì cứ tiếp tục”.
Câu nói này của cô ngụ ý rằng cô và bạn trai đã phát sinh quan hệ trai gái, không còn trong trắng nữa. Trình Tranh hít thở thật sâu, nắm chặt lấy bàn tay: “ Em vì muốn rời xa tôi mà hạ thấp bản thân... Chu An Hạ, tôi không muốn gặp lại em nữa, tôi thật sự đặt niềm tin nhầm người rồi”.
Anh từ từ thả lỏng cô ra rồi rời đi, từng bước chân đầy dứt khoát chứng tỏ anh đã thật sự chấp nhận sự thật. Nước mắt cô khi này cũng lăn dài trên má, tình yêu này không thể tiếp tục, cô phải nhanh chóng quên đi.....
Một buổi trưa vào vài ngày sau, Lộ Vy tranh thủ giờ nghỉ để về nhà lấy giấy tờ bỏ quên. Khi rời phòng đi ngang qua thư phòng thì nghe thấy tiếng ông Trình vang lên: “... Tôi đã giải quyết êm đẹp bên phía cô gái Chu An Hạ đó rồi, bây giờ chỉ đợi Trình Tranh kết hôn nữa là yên tâm được”.
Cô nghe nhắc đến tên An Hạ thì dừng lại để nghe rõ hơn, người ở bên trong cùng ba là quản gia Vương, ông đáp: “ Thật sự thì tôi cảm thấy rất rất có lỗi vì đã giấu thiếu gia về chuyện năm xưa, nhưng vì lời hứa tôi nhất định chết vẫn sẽ mang theo”.
Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?”, cô tự nhủ.
Ông Trình cười khẩy: “ Cứ để Trình Tranh nghĩ rằng cô gái đó vì tiền mà rời xa nó... Mà Chu An Hạ cũng thật kiên cường, từ chối nhận số tiền miễn phí mà đến thành phố khác tự lập. Cũng biết làm sao được, vợ của con trai tôi không thể nào là người xuất thân bình thường được. Kết thông gia với công ty truyền thông có tiếng nhất trong nước, giá trị của Oudi sẽ tăng đáng kể”.
Lộ Vy nghe hết sự thật từ chính ba mình thì hoảng hồn, không ngờ rằng ông lại làm như thế với An Hạ, càng quá đáng hơn là lừa anh hai tất cả mọi chuyện.
“ Con về lúc nào vậy Vy Vy?”, bà Yên Đoá đột nhiên xuất hiện từ phía sau gọi khiến cô giật mình liền kéo bà đi, cũng may là bên trong không nghe thấy.
Ở trong phòng, Lộ Vy đóng cửa lại một cách cẩn thận, bà vẫn không hiểu chuyện: “ Con làm gì mà lấp la lấp ló ở trước thư phòng vậy?”
Cô kể lại mọi chuyện: “ Con nghe ba nói chuyện với quản gia Vương, có liên quan đến anh hai và cô Chu, Chu An Hạ đó mẹ”.
“ Chu An Hạ? Chuyện gì mà lại có Chu An Hạ?”, bà tò mò.
‘Mẹ à! Tất cả chúng ta đều hiểu lầm cô Chu rồi, chuyện năm xưa ba nói cô ấy nhận 2.000.000 tệ và đồng ý rời xa anh hai sự thật không phải như vậy, cô ấy không hề nhận số tiền đó”, cô kể tiếp.
Bà ngạc nhiên: “ Trời ơi! Có thật không con?”
Cô gật đầu đáp: “ Con nghĩ chắc chắn ba đã nói gì đó ép buộc cô Chu phải rời xa anh hai, có thể là chuyện hôn ước với Phi Phi. Vì không muốn để anh khó xử nên cô ấy chấp nhận lùi bước. Thật tội nghiệp cô Chu, chịu đựng sự giày vò từ anh hai nhiều rồi... Không được, con sẽ nói với anh tất cả sự thật”.
Bà Yên Đoá giữ cô lại lo lắng: “ Vy Vy à! Nhỡ như ba phát hiện con nói với Trình Tranh thì con sẽ phải thế nào đây? Mẹ lo lắm!”.
“ Nhưng mà con thương anh hai lắm mẹ à, con không muốn thấy anh cứ mãi đau khổ”, cô đáp.
“ Còn con thì sẽ thế nào đây?”, bà không nỡ.
Lộ Vy trấn an: “ Mẹ à! Con nhất định sẽ không sao đâu”.
Mặc cho bà ngăn cản thì cô vẫn chấp nhận mà đi tìm Trình Tranh kể hết sự thật.
Lộ Vy trở lại tập đoàn ngay lập tức lên phòng CEO tìm Trình Tranh nhưng thư ký báo là anh có cuộc họp với gặp đối, không thể đi vào.
“ Khi nào anh ấy họp xong báo tôi ngay”, cô dặn dò.
‘Dạ thưa phó tổng!”.
Ở một tiệm đồ cưới, Hàn Châu đưa An Hạ để đến thử váy. Mở màn ra cô khiến anh ngẩn ngơ nhìn đến mê mẩn với chiếc váy trắng trên người, quả thật cô rất đẹp. Anh nắm lấy bàn tay cô cảm thán: “ Anh mong rằng đây không phải là mơ, em thật sự rất xinh đẹp đó có biết không?”
Cô cười nhẹ đáp: “ Cảm ơn anh, Hàn Châu!”.
“ Cô có muốn thử thêm những mẫu khác không ạ?”, nhân viên hỏi.
“ Được rồi cảm ơn cô! Tôi thấy chiếc váy này vậy là đẹp rồi”.
Hàn Châu biết rằng cô vốn dĩ không yêu mình, chấp nhận lời cầu hôn là vì muốn quên đi người cũ nhưng anh vẫn giả vờ như không biết vì anh yêu cô và nhất định sẽ làm cô thay đổi.
“ Anh vào trong thay đồ rồi chúng ta chụp ảnh”, anh vui vẻ nói rồi đi vào phòng thay đồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]