An Hạ lấy xe đẩy theo phía sau, anh chỉ gì thì cô lấy món đó để vào, cứ như thể là osin theo hầu hạ vậy. Mà khoan đã, không phải đến đây chăm sóc anh và osin cũng không khác nhau là mấy.
“ Trình tổng à! Bên đây đang giảm giá, rẻ hơn rất nhiều đó", cô gọi anh.
Trình Tranh liếc mắt nhìn rồi hỏi: “ Em có biết đồ giảm giá là sắp hết hạn sử dụng rồi không?”
Cô vô tư đáp: “ Tôi biết chứ... Nhưng là sắp thôi chứ chưa hết hạn, vẫn có thể dùng rất tốt”.
“ Nhỡ tôi ăn vào bị ngộ độc em có chịu trách nhiệm nổi không?”
Đúng thật là cô không thể chịu trách nhiệm nổi, giọng chán nản: “ Vậy chúng ta qua hàng kế bên".
Tình cờ thế nào mà nhân viên trong tập đoàn cũng đang mua sắm ở đây và nhìn thấy CEO đi cùng với thư ký riêng vừa bị sa thải. Cô nhân viên nghĩ bản thân nhìn lầm nên phải đến gần hơn, quả thật không sai. Cô tự nhủ: “ Chẳng lẽ Trình tổng hẹn hò với người phụ nữ khác?"
Tối đến, sau khi tắm xong, Trình Tranh lại để An Hạ khử trùng và băng vết thương lại. Thật ra vết thương không nghiêm trọng đến mức không thể lái xe hay làm việc gì khác, chỉ là anh lấy cớ muốn cô ở gần mình hơn. Còn cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng bản thân phải có trách nhiệm, lương đã nhận nhưng hợp đồng vẫn còn thời gian, cứ làm hết hai tuần thì tất cả sẽ trở lại như lúc ban đầu.
An Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3737155/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.