Sáng đúng 7h An Hạ đã đứng trước cửa nhà của vị sếp tổng khó chiều, cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn mật khẩu đi vào. Cô nhìn một lượt thì không thấy anh, lên tiếng gọi: “ Trình tổng! Tôi đến rồi!”, nhưng vẫn không thấy anh xuất hiện.
An Hạ nghĩ anh vẫn còn ngủ nên lên phòng kiểm tra, cô gõ cửa: “ Thưa Trình tổng!”. Không nghe gì cô mở cửa ra thì anh cũng không có ở đây, chẳng lẽ anh đã đi đâu rồi sao?
Ở bên cạnh cũng có một phòng khác, cô không nghĩ nhiều mà lập tức mở cửa đi vào. Đây là phòng làm việc, và Trình Tranh đang ở đây. Cô đến gần thì thấy anh đã ngủ say sưa, trên bàn là đống giấy tờ dang dở, hình như anh đã thức cả đêm để giải quyết công việc.
Cô nhẹ bước chân về phía anh, lấy mắt kính ra khỏi mặt rồi đặt lên bàn. Nhìn dáng vẻ ngủ sâu giấc của anh cô vội vàng đi lấy mền đến và đắp lên để sưởi ấm.
Đang chỉnh lại thì anh đột nhiên chộp lấy cánh tay cô kéo xuống người mình, đồng thời lấy mền đắp lên, tay vòng qua siết lấy eo. Anh trêu chọc: “ Đến đúng giờ đấy, thì ra cũng biết sợ".
“ Anh thức rồi mà lại giả vờ ngủ, là cố tình đúng chứ?”, cô tỏ ra khó chịu.
“ Do em đi ra đi vào gây tiếng động mới làm tôi tỉnh giấc, vậy là lỗi của ai đây hả?”
An Hạ muốn đứng lên nhưng tay anh vẫn giữ chặt không buông: “ Anh thả tôi ra đi Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3736200/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.