An Hạ cố ý lảnh tránh: “ Tôi chẳng có ý gì cả... Chỉ ngại anh ảnh hưởng đến người khác, như vậy rất rắc rối”.
Trình Tranh nhìn xuống thùng đồ mà khó chịu: “ Tôi là sếp em, nghỉ hay không là tôi quyết định, em trở lại Oudi làm việc đi”.
“ Chủ tịch Trình là người lệnh xuống, tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé, vốn đĩ không có quyền lựa chọn”, cô đáp. .
“ Bây giờ em đang muốn phản tôi?”
Cô nhẹ giọng đáp: “ Không phải như vậy cũng rất tốt sao? Tôi nghĩ mọi chuyện nên kết thúc ở đây thôi”.
An Hạ đi ngang, anh liền nắm lấy cánh tay lại: “ Không được... Tôi không muốn".
“ Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi đây Trình tổng?”, ánh mắt cô chứa đầy những tổn thương không thể nói.
Trình Tranh mở cửa xe nói: “ Lên xe đi, tôi đưa em về".
Cô nhìn chân anh đang bị thương, bàn tay phải thì băng vải, lo rằng anh sẽ khó lái mà lại xảy ra tai nạn nên chủ động đề nghị: “ Tôi sẽ lái".
“ ... Cũng được thôi”, anh gật đầu đồng ý rồi ngồi vào ghế phụ lái trước, trên môi là nụ cười hờ đầy đắc ý.
An Hạ đặt thùng đồ ở phía sau rồi cũng lên xe, cô thắt dây an toàn rồi nhìn qua: “ Anh thắt dây an toàn vào đi Trình tổng”.
Anh lấy cớ tay đang bị thương ở tay mà nhờ vả: “ Tay tôi đang bị đau, không thể làm được”.
Hết cách, cô đành cởi dây an toàn của mình ra để dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3735538/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.