Đến giờ nghỉ trưa, trong khi mọi người được tự do thoải mái thì An Hạ lại phải lủi thủi vào phòng làm việc của sếp. Đúng ra một chút nữa cô sẽ ăn cơm cùng Hàn Châu như đã hẹn nhưng vì lệnh nên phải nhắn tin hủy hẹn gấp.
Trình Tranh chỉ về hướng hộp cơm trên bàn mà ra yêu cầu: “ Dọn phần cơm đó ra cho tôi”.
Cái gì vậy chứ? Anh gọi cô ở lại chỉ để dọn cơm ra thôi à? Thật quá đáng!... An Hạ ngơ người ra vì lời yêu cầu rãnh hơi này, anh nhíu mày: “ Sao còn đứng đơ ra đó? Làm đi chứ”.
“ Dạ thưa Trình tổng!”, cô bỏ tay chịu đựng đi đến làm theo.
Sau khi sắp xếp từng món ra bàn, cô gọi: “ Xong rồi thưa Trình tổng, anh đến ăn cơm đi".
Trình Tranh đứng dậy di chuyển qua ghế sofa ngồi xuống, nhìn một lượt các món. An Hạ đứng lên: “ Nhiệm vụ của tôi đã xong rồi, tôi xin phép ra ngoài”.
Không muốn để cô rời đi, anh kéo cô ngồi xuống bên cạnh: “ Chưa xong đâu, lột vỏ tôm đi".
“ Tại sao tôi phải làm việc này?”, cô sắp chịu hết nổi.
Anh nhếch môi: “ Không phải đây là công việc của cô hay sao? Tôi nhớ khi xưa cô cũng hay lột vỏ tôm cho tôi mà".
An Hạ nghĩ đến bác của mình, nghĩ đến sự tự do nên đành nhượng bộ, cô lột từng con cho anh.
Trình Tranh tự nhủ: Con người này thật sự vì tiền mà làm tất cả.
Cô nhìn qua canh xương bò hầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3735118/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.