Khi này An Hạ đi vào thấy bác đã khoẻ hơn thì rất vui mừng: “ Bác hai! Bác cảm thấy thế nào rồi?”
“ Nhờ có hai cháu luôn ở bên cạnh ngày đêm nên bác cảm thấy tốt lên rất nhiều rồi".
Hàn Châu để ý đến vẻ mặt xanh xao liền lo lắng: “ Em không khoẻ à? Nhìn em có vẻ mệt mỏi lắm".
Cô vẫn còn mệt nhưng giải vờ đáp: “ Em vẫn bình thường ạ, không có sao đâu anh... Với lại sáng nay em được nghỉ nên sẽ ở bên bác, đêm qua cực cho anh rồi, anh Hàn Châu".
“ Làm gì khách sáo thể, chúng ta nhỏ lớn ở bên nhau, thân thiết như ruột thịt, bác của em cũng là bác của anh, là nghĩa vụ của anh mà”.
Anh nhận được cuộc gọi: “ Được... Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!”.
“ Phòng khám có việc gấp, chắc cháu phải về trước".
Ông Chu trả lời: “ Cháu cứ về giải quyết công việc đi, ở đây Hạ Hạ đến rồi".
Hàn Châu hối hả: “ Vậy xin phép bác! Hạ Hạ! Có gì phải gọi anh ngay nhé?"
“ Được rồi, anh yên tâm", An Hạ gật đầu.
Anh rời đi, ông Chu thở dài: “ Tội nghiệp Hàn Châu! Suốt đêm đã ngủ không ngon rồi mà sáng còn bận rộn công việc. Một người đàn ông biết chăm lo như thế rất khó kiếm, cháu xem có đúng không?"
An Hạ cười mỉm: “ Anh ấy vốn là người tốt bụng, cháu rất là trân trọng”.
Câu hồi đáp từ cô không thể hiện tình cảm trai gái, nó như tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3732139/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.