Miễn sao là hoàn thành sớm nhất có thể, tôi đang nghe lệnh đây thưa Trình tổng”, cô đáp lại.
Trình Tranh cảm thấy hôm nay cô nói chuyện rất khác lạ, đặc biệt cứng rắn hơn. Anh ngồi xuống ghế của mình, quay đầu nhìn lại cô vẫn vô cùng tập trung thì có chút lo.
Anh gọi cho thư ký bên ngoài: “ Chuẩn bị cho tôi một phần cơm, tôi muốn sớm nhất có thể”.
15' sau thư ký mang cơm vào: “ Cơm của anh thưa Trình tổng”.
‘Cảm ơn! Để xuống bàn là được rồi", anh yêu cầu.
“ Dạ thưa Trình tổng!”, cô thư ký đặt phần thức ăn xuống bàn rồi rời đi.
Phòng thư ký bàn tán xôn xao: “ Lạ thật! Từ trước đến giờ có thấy Trình tổng ăn trong phòng làm việc đâu”, “ Anh ấy sạch sẽ, sợ bám mùi mà lại ăn trong phòng”, “ Không phải trưa nay Trình tổng có hẹn dùng cơm với đối tác rồi à, không lẽ mới đó đã đói rồi?”, “.".
Ở bên trong, Trình Tranh lên tiếng: “ Thư ký Chu! Đó là bữa trưa, ăn đi".
An Hạ cười nhẹ một cái rồi đáp: “ Cảm ơn Trình tổng nhưng tôi không đói".
Khi này anh không chịu được nữa nên đi đến kéo tay cô đến ghế sofa, An Hạ cảm thấy đau: “ Anh làm gì vậy Trình tổng? Tôi đau quá!”.“ Tôi không muốn phải mang tiếng bỏ đói nhân viên”.
“ Nhưng tôi thật sự không đói”, cô đứng lên thì lại bị anh ẩn xuống.
Trình Tranh cảnh báo: “ Nếu cô không ăn tôi sẽ đút, muốn không?”
Cô biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-nhat-quyet-khong-buong/3731765/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.