Chương trước
Chương sau
Hai mẹ con ngồi nói chuyện một hồi thì sau đó ai làm việc nấy. Lăng Nguyệt thì phải lên phòng nghỉ ngơi, vì từ hôm qua bà cũng đã vui quá nên không ngủ được giờ phải ngủ bù. Còn Chu Lăng Phong thì khỏi phải nói, anh đi lên phòng của Hàn Khả Nhiên xem cô đang làm gì. Vừa bước vào thì đã thấy bé mèo con của anh làm ổ ở trên giường trông rất đáng yêu. Chu Lăng Phong nhẹ nhàng tiến lại gần, không chút tiếng động mà đi đến cạnh giường.

" Ưm…"

Ngủ mà còn phát ra tiếng động đáng yêu như vậy, có nên phạt cô cái tội quyến rủ không nhỉ? Chu Lăng Phong dịu dàng nhìn cô, sau đó cũng từ từ nằm xuống giường kéo cô vào trong lòng rồi ôm. Người của Hàn Khả Nhiên nhỏ bé nên khi được Chu Lăng Phong ôm cứ như là lọt thỏm vào trong ngực của anh vậy, nhỏ nhỏ ôm rất thích nha…
Hàn Khả Nhiên thì có biết cái gì đâu, còn cảm thấy có chổ ấm áp nữa mà chui rút vào người anh luôn, có khác gì con mèo làm nũng đâu. Chu Lăng Phong thấy cô như vậy thì mỉm cười, ôm cô khảm chặt vào mình… Phải nói đến số lần cười hôm nay của Chu Lăng Phong chắc cũng phải bằng của một năm luôn đó. Đúng là cái đồ mặt than nha…



Hàn Khả Nhiên ngủ một hơi đến tận hơn 2 giờ rưỡi mới chịu tỉnh dậy, chớp chớp đôi mắt tròn của mình sau đó nhìn lên thì thấy Chu Lăng Phong đang ôm mình ngủ. Tay anh để hờ ngay eo, tay còn lại thì làm gối cho cô ngủ. Hàn Khả Nhiên nhìn khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt nổi ngay ý đồ xấu xa. Cô lấy tay mình áp lên má của anh rồi dày vò nó, xong cô còn cảm thấy chưa đủ nữa rồi dùng hai ngón tay bóp mũi anh lại… Cũng… cũng quậy quá rồi ha…
Chu Lăng Phong thì tỉnh từ lâu rồi mà không dậy là bởi vì muốn ôm cô thêm chút nữa. Đang nằm hưởng thụ thì bạn nhỏ đã thức dậy, xong lại không ngoan ngoãn mà chọc phá anh. Hết chọc má của anh rồi lại đến sống mũi cao kia, Chu Lăng Phong cũng hết cách mà mở mắt ra, bắt lấy cái tay đang quậy phá kia…

" Đã quậy đủ chưa?"

" Chưa… ủa nhưng mà cậu dậy từ khi nào vậy??"(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)

" …Từ lúc em muốn sát hại chồng mình"

“???”

Chồng…chồng gì cơ? …Hàn Khả Nhiên sau khi kịp hiểu câu nói của Chu Lăng Phong thì đỏ mặt, lấy móng vuốt của mình cào anh.

" Chồng…chồng cái gì mà chồng…cậu, sao cậu lại có thể vô sỉ đến như vậy hả??"

Chu Lăng Phong cười cười nhìn Hàn Khả Nhiên, sau đó cuối người xuống hôn lên trán cô nói.

" Tôi vô sỉ như nào hửm?"

" Thì thì cậu mới nói đó!!"
" Tôi nói cái gì?"

" Cậu cậu cậu…cậu nói…"

" Nói gì?"

“…Không biết đâu, cậu chính là vô sỉ đấy”

" Sao em lại không nói lí lẽ như vậy chứ? Em phải nói ra lí do vì sao mà lại mắng tôi vô sỉ chứ"

" Hứ, không có lí do, tớ nói cậu là tên vô sỉ thì cậu chính là tên vô sỉ đó được không?"

Hàn Khả Nhiên nói một lèo xong kênh kênh cái mặt ra nhìn Chu Lăng Phong. Anh thì nghe vậy xong cũng chỉ cười bất lực, sau đó hôn lên môi cô.

" Ừm, tên vô sỉ này yêu em"

" Hả?"

Hàn Khả Nhiên nghe đâu loáng thoáng anh nói cái gì đó nhưng nghe không rõ thì hỏi lại anh.

" Cậu vừa nói cái gì cơ??"

" Tôi nói là em mới chính là tên vô sỉ đó!"

" Cái gì cơ, cậu nói ai vô sỉ?"

" Là em đó"

" Tại sao??"

Chu Lăng Phong tự tin nhìn cô mà nói.

" Có ai mà lợi dụng lúc người khác đang ngủ mà lại giở trò bậy bạ không?"

“…”

" Hửm, sao lại không trả lời?". 𝑅a‎ chươ𝑛g‎ 𝑛ha𝑛h‎ 𝑛hấ𝐭‎ 𝐭ại‎ [‎ 𝐭r𝘶𝓂𝐭r‎ 𝘶ye𝑛﹒VN‎ ]

" Cái…cái đó sao mà được gọi là giở trò bậy bạ được?"

" Nhưng trong mắt tôi thì chính là như vậy"

" Cậu không nói lí lẽ gì hết".

" Thì tôi là tên vô sỉ mà"

“…”

Chu Lăng Phong cậu được lắm…cậu cứ đợi đi.

" Chu Lăng Phong bộ…bộ cậu sinh ra là đã mất hết liêm sỉ như vậy rồi hả?"

Hàn Khả Nhiên không cãi lại được Chu Lăng Phong liền đâm ra nó móc nói méo anh. Chu Lăng Phong nhìn cô nhóc nhỏ nào đó đang lanh lanh cái mỏ mắng anh thì liền lên tiếng.

" Vậy em có biết những người vô liêm sỉ như tôi sẽ làm gì em không?"

Hàn Khả Nhiên đang đắc ý thì nghe Chu Lăng Phong nói như vậy thì liền biết sẽ có chuyện không lành, sau đó lắp bắp hỏi lại anh…

" Cậu…cậu làm gì?"

" Em muốn biết?"

" K…không đâu_ưm"

Cô chưa kịp nói hết câu thì liền bị anh chặn miệng lại bằng một nụ hôn. Anh nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng mà luồn lưỡi vào, sau đó đưa tay ra sau gáy mà giữ cái đầu nhỏ của cô lại. Cô thì được một pha hú hồn luôn…anh…anh vậy mà lại dám hôn cô nữa sao. Hàn Khả Nhiên bắt đầu giãy lên nhưng có được đâu, lại còn khiến mình giống một con cá đang mắt cạn hơn cơ…

Chu Lăng Phong không giống như lúc mới gặp lại cô mà hôn điên cuồng nữa, bây giờ anh chỉ từ từ, nhẹ nhàng hôn thôi. Anh thật không muốn doạ mèo nhỏ nhà anh sợ mà hoảng loạng chui lại vào ổ của nó đâu…

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…

Tác giả: Vô sỉ nha anh

Hàn Khả Nhiên: Không đâu, phải là rất rất rất vô sỉ luôn.

Chu Lăng Phong: Vậy sao?

Hàn Khả Nhiên: (⁠๑⁠•⁠﹏⁠•⁠)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.