Hàn Khả Nhiên đáng thương xoa mung của mình, mếu máo nhìn mẹ. Phượng Khả Hi vừa đánh vừa xoa, kéo cô lại hỏi.
" Đau lắm sao, mẹ chỉ đánh nhẹ thôi mà?"
Hàn Khả Nhiên thấy mẹ quan tâm thì đâm ra làm nũng. Cô chui vào lòng bà, nũng na nũng nịu.
" Đau lắm ớ, mẹ đánh đau lắm ớ"
Phượng Khả Hi thấy cô như vậy thì cũng cười bất lực. Đã lớn như vậy rồi mà còn như con nít vậy, nhưng biết sao được. Là con gái cưng của bà mà… Hàn Khả Nhiên được làm nũng một trận thì cũng hả dạ, xong sau đó nhớ ra chuyện công việc mới của mình liền muốn khoe khoan.
" Ba, mẹ con có chuyện muốn nói"
" Từ từ nói đã, Lăng Phong sao con còn đứng đó, mau lại đây ngồi"
Chu Lăng Phong nghe như vậy thì dạ một tiếng, sau đó chậm rãi ngồi kế cô. Hàn Khả Nhiên thấy như vậy liền bài xích anh. Hờ, tại ai đó mà tui bị tét mung, không cho ngồi chung. Nghĩ xong, cô liền chạy qua ngồi kế mẹ mình, còn không quên lêu lêu một cái để thách thức người kia. Chu Lăng Phong thấy vậy cũng chỉ híp mắt lại, xong cũng tỏ ra bình thường trở lại.
" Con có chuyện gì muốn nói sao?" Hàn Lâm lên tiếng trước.
" Dạ" cô ngoan ngoãn trả lời, rồi nói tiếp.
" Con…con sẽ chuyển sang công ty của cậu ấy làm"
“!!!”
“!!!”
" Con chuyển sang công ty của Lăng Phong làm?"
" Dạ"
Hàn Lâm và Phượng Khả Hi sững sốt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-em-co-ban-nho-toi-tung-yeu/3456842/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.