Cảnh vật trên đờivốn không có tình cảm, từng cành cây ngọn cỏ, từng hạt cát hạt bụi, đềulà do con người thêu dệt những câu chuyện và truyền thuyết phủ lên trênmới có máu thịt, mới có điểm tựa.
Mỗi người đều từng có một thờithanh xuân trẻ trung, đều từng có một cuộc tình rực rỡ như pháo hoa, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng suốt đời khó quên. Thế gian này có nhiều việc cóthể quay trở lại, nhưng thời gian qua đi và tình cảm bỏ lỡ lại một đikhông trở lại. Cho dù như thế, ai cũng không thể xóa đi những thứ từngcó được, những đoạn đời ấy được niêm phong trong ký ức, lâu bền khôngphai. Do đó, chúng ta sẽ luôn trầm tư một hồi lâu vì một tấm ảnh cũ ốvàng, sẽ nước mắt lưng tròng vì tình cờ nghe được một bài hát xưa, sẽcảm động khôn nguôi vì một cảnh gặp lại sau bao ngày xa cách.
Khi tôi được biết nhiều người vì đọc thơ tình của Tsangyang Gyatso mà lựachọn sắp xếp hành trang lặn lội đường xa đến Tây Tạng, trong lòng khôngkhỏi nảy sinh muôn vàn cảm xúc. Tôi luôn tin tưởng những người này điTây Tạng không đơn thuần là vì tìm kiếm kiếp trước kiếp này củaTsangyang Gyatso. Họ càng muốn biết, trên mảnh đất phong tình lãng mạnđó, rốt cuộc đã từng có mối tình duyên không giống người phàm ra sao.Rốt cuộc là một vị Đạt Lai Lạt Ma thế nào mới có thể viết ra câu thơ:“Thế gian sao có đôi đường vẹn, Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng.” Mànhững người khách qua đường vội vã đó, đều là người chí tình, sở dĩ họngàn dặm xa xôi tìm hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58497/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.