Miền đất nơi bò cừusinh trưởng, nơi tuyết đọng ngàn năm, nơi kinh phướn cắm đầy này cũng là nơi vun trồng tình cảm. Khi lần đầu tiên đọc được câu thơ “Thế gian sao có đôi đường vẹn, Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng”, tôi liền quyếtđịnh viết một bài cảm tưởng về vị tình tăng tên là Tsangyang Gyatso ấy.Nào ngờ người chung tình với câu thơ đó quá nhiều, tôi chỉ là một hạtbụi cát dưới sóng cả, lời chúc phúc dâng lên Ngài thật sự quá nhỏ nhoikhông đáng kể. Nếu sau khi con người chết đi đúng là có linh hồn, nhiềunăm đã trôi qua, phải chăng Tsangyang Gyatso vẫn còn đang phiêu diêutrên mảnh đất này?
Tsangyang Gyatso, tên của Ngài ở Tây Tạngnhiều đứa trẻ lên ba đều biết, Ngài từng là Phật sống, được muôn ngườitriều bái dưới trời xanh. Nhưng người ta lại mong đợi Ngài hơn với tưcách là vị tình tăng, ở nơi giáp ranh của Phật và tình, viết những câuthơ cảm động trời đất. Thơ tình của Ngài lưu lại trên thế gian, tựa nhưma thuật, đã mê hoặc muôn ngàn người đời. Chỉ cần nhắm mắt, liền có thểthấy một thiếu niên tuấn tú, khoác áo sư màu đỏ, nhìn chúng sinh với ánh mắt buồn rầu thương xót. Ngài là linh đồng chuyển thế, đến thế gian làđể giúp người, tình yêu cá nhân định sẵn chỉ là khói mây, dù Ngài nặngtình đến đâu, đời người cũng chỉ có thể là một giấc mộng.
Mọiviệc trên đời đều có nhân trước quả sau, hoa hồng đến nhân gian vì láxanh, mùa xuân lộng lẫy vì tuyết trắng, biển biếc dời đổi vì nương dâu.Còn cung Potala sừng sững trên Hồng Sơn[5] ở tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58491/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.