Có người nói, phong cảnh trên thế gian này phải đích thân trải nghiệm mớitìm được cảm xúc sâu sắc nhất. Còn tôi lại cho rằng, nơi đến trong mơ,cũng vẫn có thể chân thực tới khắc cốt ghi tâm.
Đời người nhưnước trôi, chớp mắt đã qua đi, mỗi ngày chúng ta đều bận rộn như con sâu cái kiến, dưới áp lực cuộc sống, đã chẳng có bao nhiêu thời gian hỏihan triết lý nhân sinh. Đợi đến khi bụi trần lắng đọng, lại phát giáctuổi xuân đã lặng lẽ rời xa chúng ta, cảm giác gặp nhau xiêu lòng trướckia đã không còn nữa. Chẳng ai sinh ra đã bằng lòng làm một kẻ cướpđoạt, lẽ nào không biết những nhân vật hô mưa gọi gió thường vào lúchoàng hôn trăng treo ngọn liễu tự mình chặm máu trị thương?
Tôivốn là một người không có chí lớn, chỉ muốn sống cuộc đời thanh thản,vui chút thú nhàn tản, viết vài quyển sách phiếm. Cho dù như thế, tronglòng vẫn sẽ hoang vu, khi không có gì cả, đành nhờ vào phong cảnh bốnmùa, ngày hè hái sen hóng mát, cuối đông hong sách sưởi ấm. Vốn cho rằng đời này gần gũi một rẻo non nước Giang Nam, xây gian nhà nhỏ có hàngrào, trồng ít hoa cỏ, khung cửa sổ đơn sơ, phơi mấy chiếc áo hoa, thì sẽ cảm kích rơi lệ vì cuộc sống yên ổn êm đềm này. Nhưng lại không biếtrằng, trong lòng mình cũng có khát vọng khó kìm chế. Lúc nhàn tịnh, sẽbị một khúc nhạc cổ khuấy động tâm tình, sẽ vì một tấm ảnh cũ hồn bayphách lạc, sẽ bị một bài thơ tình sâu sắc dẫn đến chân trời.
Biết bao duyên trước đã thành quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/58490/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.