Trong những năm thángphiêu bạt đó, Tsangyang Gyatso không có tình yêu nữa, không làm thơ nữa, cuộc đời tiêu sái đã cùng chết với tuổi đời hai mươi lăm của Ngài.
Đã đến lúc từ biệt với cảnh xuân tươi đẹp, nắng xuân của mùa vụ, tắt rồivẫn sẽ hửng, còn nắng xuân của đời người, mất rồi sẽ một đi không về.Năm tháng vẫn biếc xanh, chỉ là một số câu chuyện bể dâu đang nhuộm màucho nó, khiến cảnh tượng trẻ trung bắt đầu ngả vàng. Sau khi một ngườiđi qua một chặng hành trình, luôn cảm thấy tuổi thanh xuân trong quá khứ bị uổng phí trôi qua vô ích, giờ đây mọi cuộc gặp gỡ đã trở nên muộnmàng. Rất muốn trở về quá khứ, dung nhan mỹ miều, thương cảm cũng dịudàng, buồn rầu cũng đẹp đẽ.
Nhân ngày tuyết bay lất phất, tôi vội bước đến một canh bạc thời gian. Đời người trải qua vô số biển biếcnương dâu, vì sao còn chưa hiểu rõ, trước mặt thời gian, chúng ta mãimãi chỉ là kẻ thua cuộc, thua đến thê thảm. Thời trẻ, sở hữu cả núi thời gian, chỉ cảm thấy cho dù hoang phế ra sao đều không có lỗi. Khi đó,chúng ta thường không tin nhân quả, không tin số mệnh, cho rằng dựa vàosức lực dồi dào của mình, có thể chống đối với số mệnh. Mãi đến khi thời gian làm cho đầy người thương tích, mới biết tất cả duyên trước đều làđịnh mệnh, tất cả kết cuộc sớm có được sắp xếp. Đã không thể thay đổiquỹ đạo của sinh mệnh, hà tất phải buồn than dòng chảy thời gian quá đỗi vội vàng?
So với Tsangyang Gyatso, chúng ta đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166973/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.