Tsangyang Gyatso,Ngài không thẹn là vị vua lớn nhất của cung Potala, không thẹn là tìnhlang đẹp nhất trên đường phố Lhasa. Chỉ có Ngài mới xứng đáng là nhấtđại tình tăng, thâm tình và từ bi của Ngài đã trở thành tín ngưỡng củangười Tạng.
Phật nói, hãy bỏ qua cho những người đã từng lầmđường lạc lối vì tình yêu, tha thứ cho họ, cũng là khoan dung cho mình.Đời người có nhiều cạm bẫy đều do bản thân tự tay đào nên, cho rằng cóthể săn bắt được người khác, nhưng chính mình mới là người mắc bẫy. Trên đời có lưới trần, lưới tình, lưới danh lợi, bạn không rời bỏ được thứgì, sẽ bị thứ ấy quấn chặt. Chuyện đời là thế, có mất có được, không mất khó được. Nhưng nào ai chắc chắn rằng thứ có được sẽ nhất định sẽ nhiều hơn thứ mất đi?
Chúng ta thường thích vào một ngày bình thường,một mình pha một ly trà cảm xúc, buồn vui, chua ngọt trong đó có thểphối hợp theo khẩu vị của mình. Nhưng ly trà của đời người lại không cho phép chúng ta tùy ý pha chế, mất đi chừng mực, liền thành trà đắng cảđời. Tsangyang Gyatso là Phật sống tôn quý, ly trà đời người này cũngkhông thể tự châm tự uống, mà phải nghe theo sắp xếp của số mệnh. Ngàiđem một mảnh lòng băng ném vào trong ấm, đợi khi trà nguội người tan,Ngài nên đi đâu, làm gì?
Đó vốn là một thời đại Phật sống phôtrương thanh thế, vô số người Tạng lấy Phật giáo làm tín ngưỡng kiếp này vĩnh viễn không thay đổi, cam nguyện cúi đầu làm tín đồ. Họ tin tưởngnhân quả, tin tưởng mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166971/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.