Dạo bước chốn hồngtrần, cười ngắm cõi đời trôi nổi, chẳng qua chỉ là một áng khói mây.Nhưng thật sự mấy ai có thể hờ hững quên nhau, quên đi danh lợi, quên đi tình cảm, quên đi mọi thứ mình từng có?
Dạo bước chốn hồng trần, cười ngắm cõi đời trôi nổi, chẳng qua chỉ là một áng khói mây. Nhưngthật sự mấy ai có thể hờ hững quên nhau, quên đi danh lợi, quên đi tìnhcảm, quên đi mọi thứ mình từng có? Khi một ngày kia, bạn muốn bình yênsinh tồn trên đời, từ đó sống những ngày không phiền nhiễu, phải chăngnhư vậy, thì có thể sổ toẹt những hết thảy những rối ren trong dĩ vãng?Người từng yêu, có thể vứt bỏ, lỗi đã phạm, có thể tha thứ, lời hứa đãtrao, có thể không nhất thiết thực hiện.
Chết là giải thoát, sống là gánh vác. Có người nói cái chết của Sangye Gyatso, là vì một ngườiđàn bà, một người đàn bà từng bị y cự tuyệt. Người đàn bà này vì yêusinh hận, lúc y rơi vào nguy hiểm, quyết liệt vung đao thay y kết liễutất cả. Còn tôi cũng bằng lòng thêm vào một đoạn chuyện đẹp đẽ cho cáichết của Sangye Gyatso, tô vẽ sắc thái tình cảm cho cuộc sống chính trịhai mươi năm của y. Có lẽ cái chết như thế cũng là đẹp đẽ. Cái chết củaanh hùng nên là trên chiến trường, da ngựa bọc thây. Anh hùng còn có một cách chết khác, chính là chết dưới kiếm của hồng nhan, làm quỷ cũngphong lưu.
Trên mảnh đất tình ca lan tỏa khắp trời ấy, dù cốtcách cứng rắn, cũng khó tránh mềm lòng trước phong hoa tuyết nguyệt.Trên cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-lai-chon-hong-tran-sau-nhat/3166950/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.