"Không, không được......" Kiều Tâm Du sợ hãi, trong trí nhớ của cô, một cõi lòng tan nát đau đớn, một loại khuất nhục mặc sức chà đạp lòng tự ái của cô. Đột nhiên nghĩ tới lúc trước Đinh Hạo Hiên ghé thăm cô, không nhịn được mà lớn tiếng chất vấn: "Anh cũng không phải là muốn bỏ tôi rồi sao, bây giờ lại quay về xem như không có gì, muốn nhặt lại tôi ư?"
Vốn là giận dỗi lên án, nhưng lời từ miệng phát ra cảm giác lại giống như một người vợ giận chồng.
Ngày mùa thu, mưa phùn dày đặc, nhẹ nhàng rơi trên cây ngô đồng khô héo, trên chiếc lá có một giọt lặng lẽ trượt xuống, lượn múa vài vòng trên không, lặng yên đáp xuống vai Kiều Tâm Du. (đoạn tả hay)
Lá cây ngô đồng đầy đất, chất thành đống, thật giống một tấm thảm đầy màu sắc.
"Tôi bỏ hay không, chưa đến lượt cô quyết định đâu!" Nhâm Mục Diệu tóm lấy Kiều Tâm Du, áp sát cô vào thân cây ngô đồng, để cô không cách nào tránh khỏi tầm mắt hắn, cách tra vấn như vậy không tệ, "Hơn nữa......" Hắn cúi đầu chậm rãi nhích tới gần vành tai của cô, trong hơi thở nóng hổi xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt. Đáy mắt nhanh thoáng qua một tia bí hiểm, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị, "Cô cũng đừng tự coi trọng mình quá, trong mắt tôi cô còn không bằng thứ bỏ đi. Đồ bỏ đi còn có thể được dùng lại, tôi sẽ giày vò cô, chà đạp cô, đến ngay cả cơ hội cô được thu về cũng không có."
"Anh không phải là người!" Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-tong-giam-doc-tuyet-tinh-tan-khoc/1275661/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.