Một lát sau Cố Thường Phong dẫn theo bác sĩ đi vào phòng bệnh, Giang Ảnh thì dọn dẹp lại còn Tần Minh từ trong phòng tắm bước ra, râu trên mặt cũng được cạo đi để lộ ra vẻ điển trai thường ngày. Bác sĩ đi đến khám qua một lần cho Cố Thường Hi hỏi cô rất nhiều câu hỏi, cô đều bình tĩnh trả lời chỉ có Tần Minh đứng bên cạnh căng thẳng nhìn họ.
Sau khi hỏi và kiểm tra xong, bác sĩ nhìn mọi người rồi nói: "Hiện tại cô Cố đã tỉnh lại, vết thương cũng không còn gì đáng ngại, một thời gian sẽ hết. Lúc trước tôi còn sợ cô Cố sẽ bị mất trí nhớ tạm thời bởi vì cô ấy có bị thương ở đầu. Nhưng lúc nãy khi hỏi thì tôi thấy cô Cố đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp nên người nhà đừng lo lắng, cứ yên tâm."
Anh nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ lắc đầu nhìn anh: "Không có gì, việc nên làm."
Cô nãy giờ im lặng lắng nghe bác sĩ nói chuyện với Tần Minh, thấy họ nói xong thì cô đưa tay sờ băng gạc quấn trên đầu, hỏi: "Bác sĩ, vết thương ở trên trán tôi có để lại sẹo không?"
Bác sĩ nghe cô hỏi thì quay sang nhìn gương mặt lo lắng của cô, ông cười rộ trả lời: "Cô Cố cứ yên tâm, sẽ không để lại sẹo đâu. Nếu có cũng sẽ rất mờ, không nhìn kỹ sẽ không thấy được."
Cô nghe vậy thì yên tâm phần nào, gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nhìn mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2660866/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.