Đến sân bay ở Luân Đôn thì cũng đã trưa, bốn người bọn họ từ bên trong đẩy hành lý bước ra bên ngoài. Vừa bước ra họ đã thấy một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đang đứng đó đợi họ. Thấy họ bước ra người đàn ông đó nhanh chóng đi tới: "Thiếu gia, tiểu thư cuối cùng hai người cũng về. Ông bà ở nhà đang ngóng trông hai người nhiều lắm."
Cố Thường Hi đi tới cười nói: "Jackson, chú ở đây có nhớ tôi không?"
Người đàn ông này chính là Jackson, quản gia của nhà họ Cố ở Anh. Jackson nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu: "Tất nhiên là tôi có nhớ Cố tiểu thư rồi. Tôi khi biết tin cô bị tai nạn vẫn còn hôn mê trong lòng tôi lo lắng không thôi, ngày đêm cầu nguyện cô mau chóng tỉnh lại. Và cuối cùng điều cầu nguyện của tôi cũng thành sự thật, cô cũng tỉnh lại."
Cô nghe vậy thì trong lòng áy náy không thôi, cô nói: "Đã làm chú phải lo lắng như vậy là lỗi của tôi."
Cố Thường Phong đứng bên cạnh lên tiếng: "Sức khỏe của Hi Hi cũng chỉ mới hồi phục lại với bay đường dài như vậy em ấy chắc cũng có chút mệt. Cứ lên xe trước, trên đường về có thể trò chuyện với nhau."
Jackson nghe xong thì nhanh chóng nói: "Đúng đúng, xin lỗi mọi người là sự thất lễ của tôi. Mọi người mau chóng lên xe, bay đường dài đến đây như vậy chắc là mệt lắm. Ông bà chủ đang ở nhà đợi mọi người về đấy, chúng ta mau đi thôi."
Ông nói rồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2660862/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.