Mộng Phạn đặt bịch bánh và chai nước lên bàn Bách Khanh: "Cho cậu, không phải quà cảm ơn như Hi Hi đây xem như là quà an ủi tâm hồn bị tổn thương."
Bách Khanh nghe vậy thì cảm động nhìn cô: "Phạn Phạn cậu thật tốt bụng, chỉ có cậu mới để tâm đến mình thôi."
Mộng Phạn nghe cậu gọi mình như vậy thì trừng mắt nhìn: "Cậu còn gọi như thế thì mình lấy lại bánh và nước."
Bách Khanh nghe vậy thì vội vàng ôm bánh và nước vào lòng: "Không gọi nữa không gọi nữa."
Lập Thành nhìn bốn người bọn họ bật cười, trước mắt xuất hiện chai nước. Cậu ngẩng đầu lên nhìn là Thục Tâm đưa sang, cậu hỏi: "Cho mình sao?"
Thục Tâm gật đầu: "Cho cậu, hai người bọn họ ai cũng có nếu cậu không có chắc sẽ cảm thấy tủi thân lắm nên mình đây lòng tốt mua tặng cho cậu."
Lập Thành nghe lý do thì mí mắt giật, đưa tay miễn cưỡng nhận lấy: "Cảm ơn lòng tốt của cậu."
Tan học mọi người đều đã về hết, trên hành lang im lặng riêng ở phòng dụng cụ vang lên tiếng đàn và một giọng hát của nam. Cố Thường Hi đàn tới giữa bài thì dừng lại, Tần Minh ngừng hát quay sang hỏi cô: "Làm sao vậy?"
"Mình cảm thấy tiết tấu ở chỗ này chưa ổn lắm, chúng ta tập lại một lần nữa đi." Cô quay sang nhìn cậu nói.
Cậu nghe vậy gật đầu: "Được, làm lại."
Cô và cậu tập lại một lần nữa nhưng tới giữa bài thì cô nhíu mày dừng lại, cậu ngừng hát quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-go-thoi-thanh-xuan/2660707/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.