Nhật Thiên cũng không muốn nói nhiều, càng tranh cãi thì Thanh vẫn sẽ giữ thái độ dửng dưng và thiếu nghiêm túc như thế thôi. Anh có suy nghĩ nhiều thì cũng chỉ càng thêm đau đầu. Nhật Thiên huơ huơ tay rồi ngoan ngoãn nghe lời. Thanh còn chưa nói thêm được mấy câu là đã ngay lập tức biến mất ngay sau đó.
Thoát ra khỏi câu chuyện ban nãy của Gia Ninh, Nhật Thiên như chợt nhận ra được điều gì đó. Bước chân của anh ngày càng lớn và khẩn trương hơn. Nhật Thiên đứng khoanh tay trước cửa thang máy, những ngón tay không chịu được cứ nhịp nhịp liên hồi vào một bên bắp tay. Nhật Thiên bước ra khỏi thang máy, hai chân nhanh nhẹn bước qua hành lang dài dẫn đến văn phòng chính. Nhưng khi chỉ còn vài bước nữa là đến cửa, anh chợt đứng khựng lại. Một luồng suy nghĩ lướt qua khiến Nhật Thiên bất giác cười thầm, tự nhận ra sự vội vã của mình có lẽ là vô ích. Anh đang cố chạy đua với điều gì? Có lẽ là với cảm xúc của chính mình chăng.
Trông bộ dạng bây giờ của Nhật Thiên chắc hẳn là buồn cười lắm.
Ngọc Châu chẳng có lý do gì mà còn đứng đợi ở đây cả. Gia Ninh từ sớm cũng đã rời đi rồi.
Nhật Thiên tự xóa rối mái tóc của mình rồi tự nhủ bản thân đừng mất tự chủ mà làm những hành động như thế. Anh vốn chỉ định nhìn Ngọc Châu một cái rồi thôi. Bước chân của Nhật Thiên thôi vội vã, anh bước chậm lại từng bước một, bàn tay to lớn áp vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3649798/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.