Ngọc Châu ngồi phắt dậy cùng với mái tóc rối như tơ vò, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, cố gắng nhận ra mình đang ở đâu. Những bức tường lạ lẫm, không gian im ắng, và ánh sáng dịu nhẹ từ đèn phòng khiến cô cảm thấy mất phương hướng:
- Chỗ này là khách sạn à?
Ngọc Châu nhìn chiếc chăn đang được đắp ngay ngắn ở trên người có in logo và tên của khách sạn này. Những ký ức mờ nhạt từ trước đó bắt đầu ùa về, hôm qua Ngọc Châu có đi uống một ít rượu nhưng sau đó thế nào thì không rõ nữa. Cô với lấy chiếc điện thoại đang được đặt trên tab đầu giường, kiểm tra các thư mục tin nhắn điện thoại. Ngọc Châu lướt xuống mới phát hiện mình đã gọi cho Nhật Thiên, sau đó là hàng loạt cuộc gọi nhỡ đến từ anh. Ngọc Châu nhăn mặt, tay cầm điện thoại lại có chút run run
- Hôm qua mình đã làm gì vậy trời. Ôi... ôi cái đầu của tôi ơi.
Cô suy nghĩ một chút, cũng chẳng biết bản thân vì sao có thể mò được đến khách sạn này nữa. Ngọc Châu ngồi thừ người một lúc rồi lại lắc lắc đầu, quả thật là bị đau như búa bổ. Không muốn tiếp tục chìm trong mớ bòng bong này nữa, cô quyết định rời khỏi giường, bước nhanh vào nhà vệ sinh để tắm rửa cho sạch sẽ.
Ngọc Châu đứng ở trong thang máy, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đè nặng lên người. Cô nghiêng đầu, cố gắng mở to mắt để tập trung vào màn hình điện thoại. Những email từ hôm qua hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3625597/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.