- Tôi thấy hình như sếp lớn của cậu có vẻ để ý đến cậu đấy. Mới sáng sớm đã gọi đồ ăn sang.
Nhật Thiên nhìn Dương vẫn còn nằm ngái ngủ ở trên giường. Dương cuộn chăn lại, lơ đãng mở mắt rồi ngáp dài ngáp ngắn, trả lời lại Nhật Thiên cho có lệ:
- Vậy sao? Mà nay có hẹn đúng không? Tôi tưởng là tới trưa hay gần chiều gì đó? Sao đi sớm vậy?
Nhật Thiên lắc đầu nhún vai:
- Mai Nguyệt gửi nhiều đồ cho cô út và quà cho bé Ly lắm. Nên giờ tôi phải mang sang đó.
Dương gật đầu rồi lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ của mình. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Nhật Thiên bước ra ngoài, thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời buổi sáng. Anh nhìn những chiếc túi giấy lớn nhỏ được mình cầm ở trên tay, hy vọng là họ sẽ thích những thứ này.
Khi đến trước cửa nhà cô út, anh dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông. Tiếng chuông vang lên trong không gian tĩnh lặng, và sau một vài giây, cánh cửa mở ra, kèm theo một nụ cười ấm áp của cô út:
- Ô, Nhật Thiên! Chào con, vào đi. Con đến Sài Gòn khi nào thế?
Nhật Thiên mỉm cười, đưa những túi giấy về phía cô:
- Chỉ mới hôm qua thôi. Con mang quà của Mai Nguyệt đến cho cô và bé Ly đây.
Cô út vỗ vỗ vai Nhật Thiên rồi dần anh vào phòng khách, bảo Nhật Thiên ngồi xuống ghế sofa. Trong khi chờ đợi, cô lấy từ trong tủ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3617739/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.