Ngọc Châu quay trở về khách sạn, đôi mắt vẫn đỏ hoe và sưng húp lên. Lần thứ hai bị từ chối mà sao cô lại thấy đau thế này kia chứ. Đáng nhẽ ra Ngọc Châu đã phải chuẩn bị tâm lý hết cả rồi. Có phải là vì cô đã thích Nhật Thiên nhiều hơn trước kia rồi không. Ngọc Châu gỡ khăn choàng và giày ra, nằm một nửa người lên chiếc giường êm ái. Đôi mắt của cô nóng hực. 
Cô nhớ lại từng ánh mắt, từng lời nói của Nhật Thiên, và tự trách mình đã không kiểm soát được cảm xúc. Ngọc Châu chẳng hiểu nổi vì sao mình lại kích động đến như thế, chắc là đã làm cho Nhật Thiên cảm thấy khó xử lắm. 
Cô nhìn đồng hồ, đã muộn đến như thế rồi: 
- Chắc là do quả báo vì mình đã nói những lời như vậy với anh hai. 
Nhật Thiên đã có người mà mình thích, Ngọc Châu tự hỏi rằng liệu cô có giống với Bảo Huy, không buông bỏ được nhưng vẫn chúc phúc cho họ không? 
Ngọc Châu co người, bụng cô quặn thắt vì cơn đau. 
Nhật Thiên sau khi nhìn thấy Ngọc Châu an toàn đón được xe, khi cánh cửa xe đóng lại, anh hít một hơi sâu, rồi chậm rãi bước đi trên con đường quen thuộc để về nhà. Có vẻ như với vai trò này, Nhật Thiên đang làm khá tốt, bởi vì Ngọc Châu đã khóc mãi chẳng ngừng. Anh thở dài, qua được quãng thời gian này thì mọi thứ dần dà sẽ tốt lên thôi. Dù sao thì không ai sống thiếu ai mà có thể chết được. 
Bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3625592/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.