Anh thở dài, Nhật Thiên còn tưởng là có chuyện gì đó nghiêm trọng hoặc là khó nói nên Ngọc Châu mới như thế:
- Vậy cô định làm như thế nào? Bây giờ phải làm sao đây?
Ngọc Châu cười trừ:
- Chắc là... sẽ đi tìm khách sạn khác. Tôi không rành đường lắm nhưng mà chắc là hỏi mấy chú lái xe thì sẽ biết được thôi. Hy vọng vẫn còn phòng ha.
Nhật Thiên gật đầu:
- Được thôi, vậy tôi đi cùng cô.
Ngọc Châu ngơ ra, những gì cần nói cô đã nói hết cả rồi, vậy mà Nhật Thiên vẫn muốn đi cùng cô ư? Rõ ràng ý của Ngọc Châu chính là không muốn làm phí thời gian và công sức của Nhật Thiên kia mà. Cô lại định lắc đầu nguầy nguậy từ chối ý tốt của anh chàng nhưng còn chưa kịp ú ở gì thì đã bị Nhật Thiên rào trước:
- Đi cùng đi, lỡ không tìm được thì còn tìm cách khác. Tôi không thể để cô đi một mình lang thang ban đêm bên ngoài như vậy được.
Dù sao thì, tuy rằng Nhật Thiên không biết vì sao Ngọc Châu lại đến Hà Nội vào thời điểm như thế này nhưng có thể một lý do trong số đó là vì anh.
Ngọc Châu không từ chối được nữa mới ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với những gì Nhật Thiên vừa nói. Mặc dù bản thân cô không sợ trời, cũng không sợ đất, duy chỉ sợ những lúc bị Bảo Huy cằn nhằn nhăn nhó mà thôi nhưng nếu như Nhật Thiên đã nói như vậy rồi thì Ngọc Châu cũng xin được phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3617720/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.