Điện thoại trong túi Ngọc Châu rung rung, cô bật điện thoại lên đã nhìn thấy mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ từ Bảo Huy. Có lẽ vì ban nãy mải mê thưởng thức triển lãm nên cô đã không chú ý đến. Mãi cho đến khi dần dần đi gần hết các khu trưng bày, Ngọc Châu lúc này mới mở điện thoại lên để xem giờ:
- Anh gọi em có việc gì thế? Đi công việc xong rồi hả?
Bảo Huy ở đầu dây bên kia gằng giọng, mất bình tĩnh mà quát lớn:
- Điện thoại của em là để trưng cho có à? Vì sao mà không nghe máy?
Ngọc Châu di chuyển chiếc điện thoại cách xa tai của mình một chút, đáp lại người bên kia bằng một giọng điệu nhăn nhó:
- Thì em đang nghe đó thôi, ban nãy vẫn đang ở trong triễn lãm nên em không để ý.
Mọi người còn chưa định thần được chuyện gì đang diễn ra thì Bảo Huy ở đầu dây bên kia đã thở phào một tiếng nhẹ nhõm:
- Tụi anh đang ở xa chỗ em quá, hiện tại lại đang kẹt nên không về được. Ừm... - Bảo Huy dừng lại một hơi - xảy ra tai nạn xe rồi, nên anh lo lắng cho em. Còn sợ em xảy ra chuyện gì.
Cô vẫn chưa hiểu đầu đuôi lắm liền hỏi lại mới biết, sau khi chú An đưa cô đến triễn lãm tranh xong, quay về thì gặp tai nạn do đâm thẳng vào đầu xe tải. Khoảng khắc đó Ngọc Châu như chết lặng, hai bên tai của cô ù ù, cảm giác như chú An đã dự liệu hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vua-hay-troi-nang-dep/3444707/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.