Hàn Bình An ra tay cực kỳ hào phóng, vung tay một cái đã trả hết nợ cho Tony, trả cả gốc lẫn lãi, đối với cô số tiền đó chỉ là hạt cát mà thôi, nó chỉ bằng một nửa tiền tiêu vặt mà cha đã cho cô. Hàn tiểu thư thấy Diệp Chi Lan khó chịu khi ở gần mấy người Trác Dương Kỳ, cô cũng không muốn chị gái nhỏ tiếp xúc gần với cái tên trà xanh kia bèn kéo tay của Diệp Chi Lan: "Báo bình an cũng đã báo rồi, giúp đỡ cũng đã giúp đỡ rồi, bây giờ chúng ta quay về nhà đi chị, ở đây em nhức đầu quá."
Đám bạn của Hàn tiểu thư mà nghe được câu cuối cùng của cô chắc tức chết mất, một tuần bảy ngày hết năm ngày Hàn Bình An đã kéo đám bạn của mình đến đây vui chơi rồi, nhức đầu cái quái gì?
Diệp Chi Lan gật đầu cùng Hàn Bình An đi khỏi phòng, Đường Diễm Tinh, Trác Hiểu Phong cùng Lương Hình và đám người Trác Dương Kỳ cũng nhanh chóng đi theo, cô đã không ở đây nữa thì bọn họ còn ở lại làm gì?
Tony đứng ở đó nghiến răng nghiến lợi tức anh ách, đang yên đang lành sao lại xuất hiện một con nhỏ phá đám chứ? Khi biết Diệp Chi Lan đã chia tay với Trác Dương Kỳ cậu ta đã vui mừng đến mức tự tổ chức ăn mừng, khó khăn lắm mới nghe ngóng được cô đang ở đây thế mà vừa đến còn chưa kịp làm theo kế hoạch vạch ra đã bị một con nhóc phá, phá sạch. Tony mang cục tức quay về nhà, cậu ta phải vạch ra một kế hoạch khác để có thể ở bên cạnh Diệp Chi Lan.
Trác Dương Kỳ đi phía sau nghe Diệp Chi Lan nói sẽ bắt xe đi về thì ngay lập tức lên tiếng: "Bây giờ trời cũng đã muộn rồi, em cùng cô nhóc này là con gái, đi về sẽ khá nguy hiểm để anh đưa em về."
Lời nói của Trác tổng vừa dứt thì bỗng có một chiếc xe màu đen sang trọng xuất hiện, từ trên xe Hàn Trí Nhân bước xuống với bộ quần áo mang phong cách vintage khóe môi cong nhẹ nhìn Hàn Bình An và Diệp Chi Lan.
Hàn Bình An thấy anh trai đến đôi mắt sáng rực, phấn khích gọi: "Anh cả! Sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây để đón em và Chi Lan, chúng ta mau về thôi, cha đang ở nhà trông đấy." Hàn Trí Nhân mở cửa xe vươn tay làm ra dáng vẻ mời hai công chúa lên xe.
Diệp Chi Lan sững người mất vài giây, không phải vì lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Trí Nhân có dáng vẻ này mà là vì hành động này của anh trông rất giống một người mà cô từng quen biết, cả nụ cười híp hai mắt nữa.
Không chỉ có Diệp Chi Lan mà ngay cả Trác Hiểu Phong, Đường Diễm Tinh và Lương Hinh cũng bất ngờ trước hành động, nụ cười này. Diệp Chi Lan nhanh chóng gạt đi hình ảnh ấy, cô xoay người vẫy tay chào mấy người bạn thân của mình rồi lên xe.
Hàn Bình An trước khi lên xe còn hất mặt lên giọng nói: "Trác Dương Kỳ! Anh trai tôi đẹp trai lại giàu có, quyền thế lớn hơn anh nhiều, anh ấy tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần, điều quan trọng là anh trai tôi sẽ không làm chị gái nhỏ đau lòng, anh..."
Hàn tiểu thư còn chưa kịp nói hết câu đã bị Hàn Trí Nhân ấn vào bên trong xe, anh quay người cười nhạt giải thích: "Mọi người đừng nghe con bé nói bậy, giữa tôi và Chi Lan không có gì cả.
Mọi người dõi theo chiếc xe của Hàn Trí Nhân, Thẩm An Ca khoanh tay tặc lưỡi châm một chút lửa cho vui nhà vui cửa: "Bây giờ không có gì nhưng sau này thì chưa chắc, nhìn chiếc xe cùng với bộ quần áo mà anh trai của cô nhóc đó dùng thì cũng đủ biết gia thế không phải dạng tầm thường rồi, lại còn đẹp trai ga lăng, điều quan trọng nhất là hiện còn đang ở chung một nhà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thành đôi là chuyện sớm muộn thôi."
Khóe môi của Trác Hiểu Phong giật giật, liếc nhìn chú út của mình, sắc mặt của chú út đã cực kỳ cực kỳ khó coi rồi, mà mấy lời của Thẩm An Ca nói cũng đúng. Hiện tại, bạn thân của cậu đang cần một người ở bên để chữa lành vết thương lòng, nhìn cử chỉ ban nãy của người con trai kia e là...
Phan Lạc Dư đứng bên cạnh vỗ vỗ lên vai của Trác Dương Kỳ: "Dương Kỳ! Mặc dù hành vi lúc trước của cậu khốn nạn thật, nhưng tớ có thể nhìn ra cậu đã thật sự hối hận rồi nên tớ có lòng tốt cổ vũ cho cậu, cậu hãy theo đuổi lại
Chi Lan đi, đẹp trai không bằng chai mặt, cậu cứ mặt dày lên cho tớ."
Đường Diễm Tinh cùng Lương Hinh trề môi hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi, Trác Hiểu Phong thấy hai người bạn của mình đã đi rồi thì cậu cũng không ở lại thêm làm gì, trước khi đi cậu không quên nói với hội bạn của chú út mình: "Mọi người vẫn chưa hiểu hết về Chi Lan đâu, đừng nhìn bề ngoài mà vội đánh giá cậu ấy là người yếu đuối, dễ mềm lòng." Nói xong, Trác thiếu gia dứt khoát rời đi, cậu không ủng hộ chú của mình theo đuổi lại bạn thân, chuyện này nên chấm dứt tại đây là được rồi, đừng dây dưa thêm nữa.
Trác gia
Trác Dương Kỳ ngồi ở bàn làm việc trong phòng, suy nghĩ về những lời mà Thẩm An Ca đã nói, trong lòng anh thật sự bắt đầu lo lắng rồi, một tên nhóc tên Tony gì đó còn chưa giải quyết xong bây giờ còn thêm một người con trai khác còn sống chung một mái nhà. Đúng như lời mà Trác Hiểu Phong đã từng nói, người theo đuổi Diệp Chi Lan vô cùng nhiều chỉ là trước giờ cô luôn xoay quanh anh và anh cũng vô tâm không để ý đến mà thôi.
Trác Dương Kỳ không muốn mất đi Diệp Chi Lan, vốn dĩ ban đầu anh đã nghĩ bản thân sẽ buông tay, chỉ cần nhìn cô hạnh phúc, vui vẻ là được, sẽ không xuất hiện khiến cô đau lòng, khó chịu nữa, nhưng có lẽ Trác Dương Kỳ không thể làm được. Chỉ mới một ngày mà anh đã rất nhớ cô, hình bóng của cô luôn xuất hiện quanh anh. Nếu lúc trước anh nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này.
Trác Dương Kỳ dằn vặt, đau khổ, vò đầu bứt tóc không biết phải làm sao, chỉ cần Diệp Chi Lan một lần nữa mở lòng cho anh một cơ hội thì cô muốn anh làm gì cũng được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]