Sau khi ăn xong bữa cơm gượng gạo kia, Diệp Chi Lan di chuyển đến lớp làm gốm để lấy hai bức tượng nhỏ nhỏ xinh xinh mà cô đã làm từ khá lâu. Cô đã từng học làm gốm một thời gian khi còn ở nước N, tay nghề xem cũng tạm được, hai bức tượng cô làm là hình anh và cô đi hẹn hò lần đầu tiên với nhau, nó đã được hoàn thành khá lâu rồi, cô đã muốn đi lấy từ lâu nhưng do xảy ra quá nhiều chuyện nên bây giờ mới có cơ hội đi lấy.
Trần Ly thấy hai cái tượng thì thích thú vô cùng, cảm thấy nó cực kỳ đáng yêu: “Chi Lan! Rốt cuộc là có gì mà em không biết không hả? Biết làm gốm, nhảy giỏi, trượt ván cũng giỏi, chơi thể thao lại càng giỏi, hiểu biết rất nhiều lại còn xinh đẹp, em hoàn hảo quá rồi đấy.”
Diệp tiểu thư khẽ cười phủ nhận ngay lập tức: “Chị đừng có tâng bốc em quá, em mà hoàn hảo cái gì? Chị cũng biết rất rõ em không hề hoàn hảo như những gì mà mọi người nhìn thấy mà.”
Tất cả mọi thứ đều do cô cố gắng rất nhiều, Diệp Chi Lan mất hơn nửa năm học mới làm gốm xem như tạm được, nhảy và trượt ván cô học để giảm căng thẳng khi học trên lớp, nếu nói về thiên phú thì có lẽ là thể thao, từ đá bóng, bóng chuyền đến bơi lội cái nào cô cũng giỏi cả.
Diệp Chi Lan nâng niu hai cái tượng nhỏ xinh rời khỏi lớp làm gốm, vừa chuẩn bị lên xe cô mở to hai mắt, há
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-vao-mua-ha/3573402/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.