Chín giờ sáng, Đường Diễm Tinh cùng Trác Hiểu Phong mỗi người mang một bó hoa màu trắng đến nghĩa trang, đi phía sau chính là đám người Trác Dương Kỳ, mấy người họ cũng mang hoa đến viếng.
Nhìn thấy Diệp Chi Lan đã đứng ở đấy Trác Hiểu Phong nhếch môi cười nhẹ lên tiếng: “Biết thế nào cậu cũng đến trước bọn tớ mà.” Thấy trên bia mộ có thêm một bó hoa hồng trắng cậu lại tiếp tục nói: “Người đó đã đến đây à?”
Diệp Chi Lan khẽ gật đầu, tuy lúc cô đến thì người đó đã đi rồi nhưng cô dám chắc chắn bó hoa này là của người đó, không sai được.
Trác Dương Kỳ đưa mắt nhìn Diệp Chi Lan, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, mặc dù biết người đã mất là cháu trai của mình nhưng anh vẫn khó chịu khi thấy cô luôn nhớ đến Trác Văn Kiệt, anh thật sự không biết tình cảm giữa cô và đứa cháu này của anh là tình cảm gì, bởi vì khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện hai người rất thân thiết với nhau.
Tô Như Ý vẫn rất thắc mắc rốt cuộc người đó trong miệng của Diệp Chi Lan và Trác Hiểu Phong là ai? Mấy năm nay cô có hỏi cỡ nào cũng không nói: “Hoa lan nhỏ của chị! Em có thể nói cho chị biết người đó trong miệng mấy em là ai không? Lần nào cũng nghe mấy đứa nhắc đến mà chị không biết là ai cả.”
Diệp Chi Lan, Đường Diễm Tinh và Trác Hiểu Phong đưa mắt nhìn nhau, Diệp tiểu thư cười cười trả lời qua loa: “Người đó đã từng là bạn của tụi em ạ, chỉ là sau này không còn chơi cùng với nhau nữa, cắt đứt liên lạc hoàn toàn nên tụi em không muốn nhắc đến tên người đó.” Cái này là do cô bịa ra chứ thật chất thì người đó khó gần muốn xỉu, cô nào có được dịp tiếp xúc nhiều.
Tô Như Ý khá bất ngờ trước câu trả lời này, không chỉ có bà chủ Tô mà những người có mặt cũng kinh ngạc khi biết còn có người không thể hòa hợp, chơi cùng với ba người. Từ trước đến giờ hội bạn của Diệp Chi Lan rất thân thiện, dễ chịu, nếu để cho cả ba không thích thì có khi người đó có vấn đề gì đó thật.
Mọi người ở lại thêm một lúc thì rời đi, Đường Diễm Tinh thấy Thẩm An Ca cất bước đi thì hớt hải chạy theo: “Anh An Ca! Anh cho em đi nhờ xe có được không? Khi nãy em đi cùng với Hiểu Phong đến mà bây giờ cậu ấy có việc gấp cần phải đi rồi, em và anh chung đường nên…”
“Được.” Không đợi Đường Diễm Tinh nói hết câu Thẩm An Ca đã gật đầu đồng ý.
Trác Hiểu Phong đứng từ xa thấy cảnh này chỉ biết cười chua chát, cậu nào có việc gấp chứ, xem ra bạn thân của cậu rất thích Thẩm An Ca.
Thẩm An Ca lái xe đưa Đường Diễm Tinh đến chỗ làm, trước khi xuống xe anh kéo cô lại, gương mặt cực kỳ nghiêm túc nói rõ cho cô biết: “Diễm Tinh! Anh biết là em thích anh, trong suốt thời gian qua những gì em làm cho anh anh đều biết, từ chuyện gửi đồ ăn trưa đến cho anh và mọi người trong tập đoàn rồi giúp anh quảng bá sản phẩm, anh đều biết không sót một chuyện nào cả.”
Đôi mắt của Đường tiểu thư sáng lên mang theo chút hy vọng, chờ đợi Thẩm An Ca tiếp tục nói. Anh vẫn không thay đổi sắc mặt, nói thẳng ra để cô có thể dứt khoát từ bỏ: “Diễm Tinh! Em hãy buông bỏ tình cảm này đi, anh không có thích em, ngay từ đầu anh chỉ xem em là một người bạn, là cô em gái nhỏ giống như Chi Lan mà thôi, hoàn toàn không có chút tình cảm đặc biệt gì với em cả. Hôm nay, anh nói thẳng như thế chỉ muốn em từ bỏ, anh không muốn em phải tốn công phí sức với tình cảm không có kết quả này.”
Đường Diễm Tinh im lặng, mím chặt môi để nước mắt không rơi xuống, hóa ra những chuyện cô làm suốt mấy tháng nay đều vô ích, anh không rung động dù chỉ là một chút. Trái tim cô như bị ai đó dùng dao đâm vào vậy, rất đau, đau vô cùng, cô gật đầu giọng nói nghẹn lại: “Em hiểu rồi, em sẽ không làm phiền anh nữa, em sẽ cố gắng từ bỏ tình cảm đối với anh.”
Đường Diễm Tinh không muốn Thẩm An Ca nhìn thấy mình khóc nên vội xuống xe, anh dõi theo sau đó chỉ biết thở dài, anh biết mình có chút tàn nhẫn với cô nhưng thà đau một lần rồi thôi còn hơn là đau dai dẳng về sau, anh mập mờ thì người đau khổ, chịu thiệt chỉ có cô mà thôi.
Thẩm An Ca không giống như Trác Dương Kỳ, anh biết rõ mình có tình cảm với ai và xác định được tình cảm đó là gì, anh cũng được xem là người nhìn Đường Diễm Tinh trưởng thành nên anh không muốn làm tổn thương nặng nề một cô gái nhỏ như cô.
Đợi sau khi Thẩm An Ca lái xe đi, Đường Diễm Tinh mới bật khóc, khóc đến cả hai vai run bần bật. Trác Hiểu Phong chạy đến vừa mở cửa quán ra thì đã thấy cô ngồi xổm ở gần cửa, nước mắt giàn giụa, vừa nhìn đã hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi, cậu thở dài một hơi ngồi khụy một chân xuống ôm lấy cô vỗ về: “Cậu hãy khóc đi, khóc đến khi nào cũng được, tớ sẽ ở đây đợi cậu khóc xong, hứa với tớ khóc xong là cậu phải quay về với một Đường Diễm Tinh vui vẻ, hay châm chọc tớ đấy nhá, tớ không quen bộ dạng này của cậu chút nào.”
Đường tiểu thư ôm chặt Trác Hiểu Phong khóc nức nở, tuy ngoài miệng nói là sẽ từ bỏ, nhưng cô thật sự không thể, không thể nào từ bỏ tình cảm này ngay được.
…
Buổi tối, Đường Diễm Tinh kéo Diệp Chi Lan và Trác Hiểu Phong đến một quán bar, cô sợ gặp phải Thẩm An Ca nên đã không đến quán bar của Tô Như Ý.
Diệp Chi Lan cùng Trác Hiểu Phong mỗi người ngồi một bên nhìn bạn thân của mình ngồi uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, trên bàn đã hết sạch hai chai rượu rồi.
Bình thường hai người sẽ cản không cho uống nhiều như thế, nhưng hôm nay coi như phá lệ một lần vậy, hy vọng khi tỉnh lại Đường Diễm Tinh sẽ ổn, vơi đi nỗi buồn dù chỉ một chút cũng được.
Đường tiểu thư vừa uống vừa khóc một lúc thì gục xuống bàn, cô đã hoàn toàn say bí tỉ không còn biết gì nữa rồi. Diệp Chi Lan, Trác Hiểu Phong thấy vậy liền dìu bạn thân của mình về.
Ra đến cổng, Trác thiếu gia cất giọng nói: “Diệp gia ngược hướng với nhà của Diễm Tinh, để tớ đưa cậu ấy về là được rồi, cậu hãy mau về nhà đi.”
Diệp Chi Lan gật gật đầu giao Đường Diễm Tinh lại cho cậu rồi chuẩn bị đi về cùng với hai vệ sĩ của mình. Diệp tiểu thư vừa định bước lên xe thì nghe có người từ phía sau gọi: “Chị Chi Lan!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]