Trưởng thành, hai từ này nói ra chẳng dễ dàng gì, bởi những người có thể vươn tới được đều phải trả một cái giá quá đắt.Cung điện của Điệp Y nằm trên sườn dốc của phần núi bên kia rừng, tuy hẻo lánh nhưng lại thuộc khu vực xa hoa bậc nhất hoàng cung. Dù giữa mùa đông lạnh giá song con đường dẫn vào cung bấy giờ vẫn ngập tràn màu tím của hoa oải hương. Không khí phảng phất mùi hương thoang thoảng bị kìm hãm trong giá lạnh, nền trời giăng đầy những bông tuyết lảng vảng phất phơ trong không khí, dường như không tìm thấy bến đỗ mà chỉ kịp tô điểm vài đốm trắng trên nền tím lung linh huyền ảo đó.
Đây mới là lần đầu tiên Kỳ Phong đến cung điện của Điệp Y, trước giờ hắn không màng quan tâm đến cô bé, cũng không ngờ nơi ở của cô lại xa hoa đến chừng này. Có lẽ bước chân dừng lại quá lâu, đến cả Hân Vũ cũng nhận ra sự ngạc nhiên trong mắt hắn, cô nhẹ giọng giải thích: “Hoa oải hương thường chỉ nở độ cuối mùa thu hoạch, nhưng vì Điệp Y rất thích nên trước đây cha đã nhờ vài pháp sư ếm chút bùa quanh khu vực này. Hoa ở đây nở quanh năm.”
Kỳ Phong thoáng xúc động song không vội lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại Hân Vũ. Trước đây Hạ Dương nằng nặc muốn trồng loài hoa này quanh mộ Minh Viễn, bảo rằng đó là loài hoa anh ta thích nhất, Kỳ Phong chưa hề tin. Mãi đến hôm nay bước vào cổng cung điện này, hắn mới chợt vỡ lẽ.
Là quyển sách nào đã từng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622521/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.