Cô độc, là một thứ rất đáng sợ, nó gặm nát tâm hồn người sống, khiến họ lang bạt giữa cõi đời, không nơi nương tựa, không một chốn về. Mà điều đáng sợ nhất là, phải tiếp tục cô độc giữa ngàn năm như thế.
Trước đây dù có gặp nhau nhiều lần nhưng mức tiếp xúc giữa Hân Vũ và Tâm Du vẫn chưa thật sự gọi là thân thiết. Giờ đây cả hai bắt buộc phải ngồi trên một chuyến thuyền hàng ngày liền, Hân Vũ cũng phần nào hiểu được nỗi khổ tâm của Hải Kỳ. Một gã tiên nhân luôn e ngại phiền phức như y làm sao có thể chịu đựng nổi cô gái này kia chứ?
Chính vì quá hiểu tính cách của Hải Kỳ, vậy nên lúc này nghĩ đến mối quan hệ mập mờ giữa hai người bọn họ, Hân Vũ lại không kiềm lòng được, kín đáo đưa mắt quan sát Tâm Du ngồi cạnh đang vọc chân vào vũng nước đọng đã đóng ra băng trên sàn thuyền. Mấy ngày nay Tâm Du đều bám lấy cô hỏi chuyện đông chuyện tây. Sau khi Hân Vũ kể tường tận tình cảnh của mình, cô nàng này đã không còn trách cô như trước nữa mà chuyển sang mắng mỏ Quân Tuyết và pháp sư Tần bằng những từ ngữ rất cay nghiệt. Ban đầu Hân Vũ còn hả dạ, song sau đó lại thấy không đúng lắm. Sao cô nàng này lại dám mắng cả cha cô kia chứ?
Hân Vũ thấy Tâm Du đang cuộn tròn trong lớp áo lông, dù lạnh cả người run lẩy bẩy và phải xoa hai tay vào nhau nhưng vẫn nghịch băng, bèn lấy ra một sợi lông chim lửa đặt vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622510/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.