“Hân Vũ, rốt cuộc cậu cảm thấy yêu rồi đau, hay đau vì đã không cố gắng hết mình để yêu, điều nào hối hận hơn?”
Thực tế, trong khi phía bên trên Hân Vũ lo lắng đến mức tuyệt vọng vì sâu mấy ngàn trượng bên dưới đáy vực, Kỳ Phong cũng đang lo lắng cho cô hệt như thế.
Bấy giờ hắn đang ngồi chồm hổm trên một tảng đá phía bên trên miệng núi lửa, hàng mày cay lại đắn đo nhìn nham thạch đỏ đang sôi lên sùng sục, thầm bực bội trong lòng. Cứ ngồi như thế suốt mấy giờ đồng hồ, sau cùng hắn cũng ê ẩm cả người, quyết định nghỉ ngơi một lúc. Nghĩ thế bèn ngẩng lên nhìn trời, huých gió ra hiệu cho Ngu Ngốc đến tiếp tế thức ăn.
Thế nhưng, cũng chính lúc này, mặt nham thạch tưởng như vô hại kia lại đột nhiên chuyển động. Đất đá hai bên Phong cũng rung chuyển càng lúc càng dữ dội hơn. Kỳ Phong đã quen với cảnh tượng này, chỉ lẳng lặng gọi ra Hỏa Chi kiếm, sau đó cẩn trọng nhìn con quái vật khổng lồ đang nhô đầu lên ra khỏi dòng nham thạch.
Đó là một con rồng, còn là một con rồng lửa khổng lồ cao đến mười thước, với hàm răng lởm chởm nhọn, móng vuốt chắc như thép và đôi cánh bập bẹ khi sải lên có thể ngang với cả một sân bóng rổ nhỏ.
À, dĩ nhiên với điều kiện là nó có thể dang cánh được.
Kỳ Phong vẫn giữ chặt kiếm trong tay, nhưng vẻ đề phòng lúc này đã hạ xuống đôi chút nhìn con rồng uy dũng trước mặt bấy giờ đã muốn khóc ra hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622507/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.