Thì ra, yêu quá kịch liệt cũng trở thành một loại dằn vặt. Anh không nỡ mất đi cô, nhưng cũng đồng thời không muốn kéo cô xuống vũng bùn này. Yêu một người, song cũng hận người đó. Vừa muốn người đó hạnh phúc, lại không muốn ai khác cùng người đó chia sẻ.
Tiếng bước chân vang lên bất giác khiến Vĩnh Hi lơ đãng mở mắt ra. Căn phòng nơi anh ở vốn rất tối, thực tế không thể phân biệt rõ giữa ngày và đêm. Vĩnh Hi bấm tay nhẩm tính rồi lại khẽ cười cười. Hẳn cô ta chơi chán rồi mới nhớ đến anh đây mà.
Thật ra trước đây Vĩnh Hi rất ghét bóng tối. Vì cứ khi màn đêm buông xuống, anh lại cảm thấy sợ hãi và không ngủ được. Nhưng giống như một tập tính bầy đàn quen thuộc, càng về đêm anh càng tỉnh táo dần, thậm chí thính giác tốt đến mức có thể nghe được mạch máu của một con mồi cách đó đến mấy mươi mét. Chẳng biết anh đã sống trong kiếp sống đó bao lâu, khi mỗi đêm đều phải tự dằn vặt mình giữa lương tri con người và tâm tính quỷ tộc, vật vã giữa thiên tính vốn đã nhão nhoẹt của một kẻ chẳng phân rõ giống loài và kiêu ngạo của người trước giờ vẫn ăn trên ngồi trước thiên hạ.
Anh, đã từng như thế, một mình cô độc cố gắng trồi lên dưới cái giếng sềnh sệch mùi bùn tanh hôi và tởm lợm, bao lần giơ cánh tay lên kêu gọi cứu mạng, nhưng anh gọi khàn cả tiếng, rốt cuộc mới hiểu ra rằng trên thế gian này, người không buông bỏ bản thân mình chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622505/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.