“Có lẽ, mỗi câu chuyện tình đều đơn giản như thế. Lúc bắt đầu thì người con trai bỏ ra nhiều hơn. Song khi kết thúc, kẻ níu kéo đau lòng lại luôn là người con gái.”
Dáng vẻ Hải Kỳ vẫn điềm nhiêm như trước đây, chỉ là cử động có chút gượng gạo. Trong đêm tối, y chỉ lặng lẽ nhìn Kỳ Phong đang bước đến gần, vẻ mặt thách thức như chờ hắn lên tiếng. Phong rốt cuộc cũng thở dài, bước đến gần chiếc bàn giữa phòng, hạ giọng: “Làm sao anh biết được?”
Hải Kỳ xoa xoa trán, cố nén cơn bực dọc trong lòng: “Các cậu các cô nghĩ tôi là ai? Lúc tình dược được sử dụng lần cuối, thậm chí Quân Tuyết còn chưa ra đời, chỉ có chút kiến thức còm cõi của cô ta về tình dược thì cậu còn qua mắt được, muốn qua mặt tôi à? Chuyện hoang đường.”
Giọng điệu y vẫn khinh khỉnh như thế, ngược lại Kỳ Phong lại không cảm thấy lạ, chỉ trầm tĩnh không nói gì. Hải Kỳ thấy hắn nghiêm túc như thế cũng không khỏi cười cợt.
Thực tế vào thời đại của Thiên đế, y vẫn chỉ mới là đứa nhóc trong rừng Địa Đàng. Tình dược gì ấy cho dù nghe nói đến y cũng nào đã tận mắt trông thấy? Chỉ là may mắn thay y lại có một ông anh có kiến thức uyên thâm về mọi lĩnh vực. Thế nên khi sự việc râm ran khắp các nước, y đã chặn đầu Hải Duệ Tiên Nhân vừa dự lễ tang Thiên đế về, ngang bướng bắt ông kể hết một lần.
Tình dược về mặt nào đó thì đúng như những gì sử thi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622497/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.