Chỉ có kẻ uống nước, mới có thể cảm nhận được nước ấm hay lạnh.
Có lẽ khó mà nói hết được cảm giác trong lòng Hạ Dương lúc này.
Đại điện trong cung Kỳ Phong không rộng lắm, lúc này cộng thêm cả vài cung nhân và yêu tinh đang dọn tới lui các món ăn cũng chỉ vỏn vẹn có mấy người.
Mà không khí thì lại trầm lặng một cách khó hiểu.
Vân Tình ngồi bên cạnh anh, hàng mày cô cau thành hàng dài, môi mím lại, cơn giận dù bị anh kiềm chế bằng cách giữ chặt một tay vẫn âm ỷ bốc ra ngoài. Trong khi đó, Điệp Y lâu nay không ra khỏi cửa, lúc này ngồi cạnh Vân Tình chỉ mỉm nụ cười nhếch môi nhẹ.
Hỏi cô không vui sao được, khi cô ngày ngóng đêm trông cũng chỉ muốn nhìn thấy Hân Vũ có ngày hôm nay.
Đây là cung điện của Kỳ Phong, yến tiệc lại do hắn mời, thế nên việc hắn ngồi ở vị trí chủ tọa là không có gì đáng ngạc nhiên. Điều ngạc nhiên là, bên cạnh hắn lúc này lại là một cô gái tiên tộc.
Quân Tuyết bắt gặp cái nhìn đầy địch ý của Vân Tình, chỉ bình thản mỉm cười đáp lại. Cô biết, kịch hay vẫn còn chưa bắt đầu. Những người ngồi đây nói cho cùng cũng chỉ là khán giả mà thôi.
Nụ cười nhoẻn miệng hơi hé ra khi Kỳ Phong đặt một tay lên tay cô, thoáng cái, ánh nhìn hắn dành cho cô lại tràn ngập ấm áp. Trái tim cô vì thế mà lại khẽ khàng rung động. Đã bao lâu, cô mới có lại cảm giác này?
Người đàn ông bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-em-noi-tan-cung-the-gioi/1622496/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.