"Nếu như cô có thể làm được như vậy thì đã sớm làm rồi, chẳng phải sao?" Tô Duyệt đứng dậyxoay người bỏ đi mà không thèm liếc mắt nhìn Tô Thiến Tuyết cái nào,cũng chẳng quan tâm Tô Thiến Tuyết ở phía sau đang tức giận tròn méo rasao.
Sắc trời dần dần tối, như tấm vải đen che kín cả bầu trời,ngay cả những vì sao cũng bắt đầu lặn dần, chỉ còn vầng trăng sáng côđơn lẻ loi treo lơ lửng ở trên cao. Tô Duyệt nhếch môi cười khổ, lớpngụy trang đều được nhanh chóng tháo xuống, cô chỉ có thể mượn bóng đêmđể giấu đi sự yếu đuối của mình.
Gió biển thổi tung mái tóc đenóng ả của Tô Duyệt, lộ ra đôi gò má mộc mạc trắng mịn, sống mũi đẹp caothẳng, ánh mắt buồn bã nhìn lên vầng trăng sáng. Làn gió lạnh từng đợtthổi tới, Tô Duyệt theo bản năng vòng hai tay ôm vai, càng ôm càng siếtmình chặt hơn, nhưng vẫn không ngăn nổi được cơn gió lạnh xâm nhập.
Thẩm Gia Dũng và Tô Thiến Tuyết thay nhau tra tấn khiến cả tinh thần lẫn thể xác cô mệt mỏi rệu rã, nhưng vẫn phải cố bình tĩnh đối mặt với họ, dùcho trong lòng có cam chịu bao nhiêu đau đớn và uất ức đi nữa, cô cũngsẽ không bao giờ thể hiện ra sự yếu đuối trước mặt bọn họ.
Giờphút này, cô rất muốn được về nhà, về lại bên cạnh ông nội khóc một trận thật thỏa thích để trút bỏ hết mọi phiền muộn khổ sở trong lòng.
Ở trên đời này, chỉ có người thân của cô mới thật lòng rộng mở vòng tayđể đón nhận ôm cô, luôn sẵn sàng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gap-duoc-tinh-yeu-dich-thuc/17404/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.